YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 179

phải, em dựa vào tay trái của anh cơ mà. Không vấn đề gì đâu, em ngủ đi”.
Anh vừa nói vừa vỗ về Lương Hòa.

Lương Hòa đồng ý, dựa vào vai Cố Hoài Ninh ngủ ngon lành. Cả ngày

hôm nay mệt mỏi, lo lắng, cô thực sự không còn chút sức lực nào. Nhưng
trước khi chìm vào giấc ngủ, Lương Hòa vẫn lờ mờ nhớ ra còn điều gì đó
chưa kịp nói với anh. Thôi không sao, họ vẫn còn nhiều thời gian mà.

Mặc dù vết thương của Cố Hoài Ninh không nghiêm trọng, nhưng lại bị

thương ở tay phải, hoạt động vô cùng bất tiện, anh đành ngoan ngoãn nghe
lời, bắt đầu dưỡng thương.

Lão gia sau khi đến đoàn 302 cùng không vội đi ngay mà cùng Cố

Trường Minh đến quân khu thăm chú út Cố Trường An.

Cuộc diễn tập quân sự vừa mới kết thúc, toàn đơn vị đã quay về hết.

Lương Hòa đứng bên cửa sổ phòng ký túc của Cố Hoài Ninh nhìn ra bên
ngoài, từng đoàn xe thiết giáp đang tiến vào cổng doanh trại. Mặc dù đã
từng đến đơn vị một lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng
này, ngưỡng mộ không thôi.

“Đây là xe gì vậy?” Cô quay lại hỏi Cố Hoài Ninh đang ngồi ở bàn đọc

sách.

Cố Hoài Ninh nhìn cô, đặt cuốn sách xuống rồi bước ra phía cửa sổ.

“Đó là xe chiến đấu bộ binh”.

“Còn xe kia?” Lương Hòa chỉ một chiếc xe khác.

“Xe pháo tự hành. Phía sau, thứ đặt ở trên nóc xe là pháo cao xạ, nhiệm

vụ chủ yếu của nó là tấn công mục tiêu trên không.” Cố Hoài Ninh chắp tay
đứng đằng sau Lương Hòa, lần lượt giới thiệu cho cô. “Chiếc xe kia để làm
gì, sao toàn nữ chiến sĩ vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.