YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 189

không cản được cô ấy, đành ấm ức quay đi. Cũng may mà lúc ấy mọi người
đề đang uống rượu, không ai chú ý đến họ.

Lương Hòa chợt thấy lo lắng khó tả. Nỗi lo ấy có đôi chút mơ hồ không

rõ ràng. Cô nhìn Lục Thời Vũ, nhưng Lục Thời Vũ không buồn nhìn tới cô,
chỉ chăm chăm vào Cố Hoài Ninh. Một lúc sau cô ấy cười, giọng nói có
chút líu díu: “Tôi, tôi vừa nhận được cuộc gọi của cậu vào tối hôm qua.
Ông ấy nói về chuyện điều tôi về Thẩm Dương. Cậu tôi nói đó là chủ ý của
ông ấy”.

“Ông ấy cũng là vì nghĩ cho cô thôi,”

“Tôi biết!” Cô ấy ngắt lời anh: “Mang đến đây!”.

“Cái gì?”

“Lệnh điều động!” Lục Thời Vũ gượng cười: “Anh tự tay đưa cho tôi,

đừng để người khác chuyển đến tay tôi. Như thế tôi sẽ luôn ghi nhớ rằng,
chính anh đã đẩy tôi đi”.

Cố Hoài Ninh im lặng giây lát, rồi gật đầu.

“Được!” Lục Thời Vũ nói lớn: “Vậy thì uống hết chén này đi!”

Nhìn cô ấy vài giây, Cố Hoài Ninh uống hết ly rượu trong tay. Uống

xong chén đó, anh đã thực sự không còn muốn giữ cô ấy lại nữa. Lục Thời
Vũ đã hiểu. Ngay từ khi anh xin được chuyển đến đoàn 302, lẽ ra cô ấy phải
hiểu rằng, anh đến không phải là vì mình. Nhưng lúc đó, cô ấy quá ngốc
nghếch, nghĩ rằng trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại ở gần nhau bao nhiêu
năm như vậy, cho dù không yêu thì cũng không thể rời bỏ được. Cô ấy còn
nhớ, khi diễn tập, anh nói rằng phải tổ chức mừng công cho mình, không
ngờ tiệc mừng công của cô ấy là một tờ lệnh điều động. Cuối cùng thì Lục
Thời Vũ cũng biết bản thân mình quá ngốc. Cô ấy kìm nén để không bật
tiếng thổn thức: “Được, vậy tôi đi trước đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.