YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 422

chuyên ngành tâm lý học, cậu ấy nói với anh, trường hợp này rất có thể
chứng minh được một điều, đó là anh đã thương nhớ ai đó rồi.

Lúc đó Lục Thừa Vấn cười ngặt nghẽo, còn bạn cùng phòng anh thì vẫn

tiếp tục nói, cậu có thể kiểm chứng sự phát triển của cảm giác này, chưa
biết chừng nó chuyển thành tình yêu lúc nào không hay đấy.

Tình yêu ư? Anh cười rồi tỏ vẻ không thèm bận tâm đến, nhưng sự vô tư

của anh lại trở nên hơi buồn cười khi anh gặp cô sau khi về nước được hai
năm. Vì chuyện này mà anh đã phải gọi điện cho anh bạn năm nào ở tận
Luân Đôn, bất chấp ở bên đó đang là một giờ sang, chỉ để hỏi một câu:
“Nếu như, cứ phát triển tiếp thì thật sự sẽ biến thành tình yêu hả?”.

Còn người bạn đang ngái ngủ của anh thì chỉ trả lời một từ: “Vớ vẩn”.

Anh cũng cười rồi khẽ lắc đầu, cái kiểu tâm trạng mù mờ không rõ thế

này, có lẽ là ma ám thật rồi.

Sau đó, Lục Thừa Vấn đến giảng dạy tại trường đại học truyền thông

Trung Quốc và đã quen được rất nhiều sinh viên trong nước cần cù chịu
khó. Rất nhiều người ngưỡng mộ uy danh của tòa soạn Pioneer, họ chuẩn bị
sau khi tốt nghiệp sẽ tới đó làm việc, anh cười rồi cổ vũ họ, nhưng cũng
không quên nhắc nhở học rằng trên thế giới có rất nhiều cơ hội đều do
chúng ta tự nắm bắt, nếu không nắm được thì chỉ có thể nhìn nó trôi đi mất.
Đây là bài học của chính anh.

Khi anh còn chưa kịp làm gì thì Lương Hòa đã bất ngờ kết hôn, lúc cô

xin anh nghỉ phép năm, vẻ thận trọng của cô khiến anh nhớ lại cô của hai
năm trước ở sông Avon, vẫn ánh mắt ấy khiến anh lơ đãng. Cảm giác này
khiến anh thấy trống rỗng và hỗn loạn, vì thế anh miễn cưỡng đồng ý cho
cô nghỉ với sắc mặt không dễ chịu chút nào.

Nhìn đôi mắt Lương Hòa, anh hơi hoài nghi, lẽ nào cô thật sự không nhớ

anh là ai ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.