YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 420

Trên phố toàn những người xa lạ, khắp nơi ngập tràn những đoàn người

mặc bộ đông phục xanh đậm, xanh nhạt, cả màu xám nữa. Anh hướng tầm
mắt ra xa, lúc này Lục Thừa Vấn cảm nhận vô cùng sâu sắc cảm giác tha
hương nơi đất khách quê người.

Đột nhiên một quả bóng bay nhỏ xíu rơi xuống chân anh. Lục Thừa Vấn

cúi xuống nhặt lên, vô tình nhìn thấy phía dưới quả bóng thắt một sợi dây
ruy băng đỏ, là một dòng chữ viết bằng tiếng trung: “Mong Thượng đế hãy
bảo vệ cho gia đình con, bà ngoại con và ba mẹ con”.

Anh cười, đúng là một lời cầu nguyện ngây ngô. Bao nhiêu người đề lên

lời nguyện cầu gửi tới Thượng đế, mặc dù biết chúng khó mà thành hiện
thực nhưng họ vẫn luôn mang trong mình những niềm mong ước tốt đẹp.

“Xin lỗi anh, đây là bóng của tôi”.

Một giọng con gái ngọt ngào đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh là

giọng chuẩn Luân Đôn, anh ngước lên, nhìn cô gái đang mỉm cười nhìn
anh, ánh mắt mang chút ngượng ngùng, đôi mắt hổ phách khiến anh hơi
kinh ngạc, ngay lập tức nhận ra cô gái này là người Trung Quốc. Cô mặc
một chiếc áo phông màu trắng, quần Jeans cạp trễ, mái tóc xoăn dài nhẹ
tung bay trong gió, con người cô toát ra một vẻ hết sức lười biếng, nhưng
đôi mắt lại rất trong sáng, khóe miệng cô đang nở một nụ cười. Ánh mắt
nhìn chằm chằm hồi lâu của anh khiến cho cô gái trước mặt lộ vẻ nghi ngại,
vành tai ửng đỏ lên. Anh cười, và trả lại cô quả bóng bay đang cầm trong
tay.

“Hy vọng mong ước của cô sẽ thành hiện thực”.

Từng chữ từng chữ rất rõ ràng lành mạch, là giọng phổ thông chuẩn

mực, tròn vành rõ chữ. Cô sững người, sau khi cầm quả bóng lại nhoẻn
miệng cười.

“Cảm ơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.