YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 44

bật. Bây giờ nhìn thấy cô cười, Triệu Kiền Hòa mới biết, thì ra sức hấp dẫn
của cô gái này chính là ở nụ cười. Đôi mắt màu hổ phách uốn cong nhẹ
nhàng, dường như trong đôi mắt ấy cũng đầy ắp ý cười.

Triệu Kiền Hòa cười cười vỗ vai Cố Hoài Ninh: “Được đấy đồng chí

đoàn trưởng, cậu đúng là số một. Tốc độ thần thánh của cậu khiến anh em
ngưỡng mộ đấy. Cô gái xinh đẹp thế này mà không sớm ra mắt anh em?”.

Câu nói của anh ta khiến Lương Hòa thấy ngại vô cùng. Cố Hoài Ninh

gạt phăng tay của Triệu Kiền Hòa ra không chút thương tiếc: “Những chỗ
có thể giấu ảnh, cậu cũng đã lục cả rồi, còn không đưa người đến cho cậu
xem, chắc mai cậu sẽ đến tận nhà tôi mất”.

Triệu Kiền Hòa nghe xong cười ha hả.

Mặc dù đây còn có trưởng bối, nhưng bữa cơm hôm nay Lương Hòa

cảm thấy rất thoải mái. Diệp lão gia rốt cuộc vẫn là Diệp lão gia, không
nghiêm khắc như mấy người lớn nhà họ Cố. Bữa ăn tràn ngập tiếng nói
tiếng cười.

Diệp lão gia tuổi đã cao, vừa ăn cơm xong, chưa được một lúc đã kêu

mệt, phải đi nghỉ. Họ cũng không thể ở lại lâu hơn nữa nên cũng cáo từ xin
về. Diệp Vận Đồng tiễn Lương Hòa ra tới cửa: “Cố Hoài Ninh đã đến rồi,
tôi cũng không tiễn cô nữa. Đi đường cẩn thận nhé!”.

Lương Hòa vẫn không quên nhiệm vụ phỏng vấn, nhưng không khí hôm

nay vui như vậy, cô cũng không tiện đề cập tới, đành phải ra về, hôm khác
sẽ đến sau.

Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hòa cứ bước tà tà trước mặt cô. Thành phố

B về đêm gió thổi mạnh, những lọn tóc xoăn dài mềm mại của Lương Hòa
bị gió thổi tung, xòa vào mặt che mất hết tầm nhìn. Đoạn đường núi ban
ngày bình yên là thế nhưng giờ lại thêm mấy vật cản nhìn không rõ lối đi.
Trong lúc bất cẩn, một cành cây mắc vào áo của Lương Hòa, cô dùng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.