“Sao, cậu cũng muốn đến à?”
“Được chứ?! Đồng chí phê chuẩn là tôi đi liền.”
Triệu Kiền Hòa đang hứng chí thì bị ánh mắt sắc lạnh của Cố Hoài Ninh
làm cho mất hứng.
“Thật không ngờ, thân hình mảnh dẻ nhỏ bé ấy lại có thể chịu đựng
được đến tận bây giờ…”
Không phải là vì thân thể yếu ớt thì cũng chẳng ai bắt phải tập luyện, thế
nhưng, thật sự Cố Hoài Ninh cũng không ngờ Lương Hòa có thể kiên trì
luyện tập đến giờ. Thật là thú vị! Khuôn mặt nghiêm túc khuất dưới vành
mũ đang khẽ nở nụ cười dịu dàng.
Thực ra họ đều không hiểu tâm tư của Lương Hòa. Cô không hề muốn
tiếp tục một chút nào. Kết thúc buổi tập hôm nay đã là năm giờ chiều, còn
một tiếng nữa là ăn cơm rồi. Lương Hòa cảm ơn Tiểu Lưu, dùng mũ che kín
mặt, lết đôi chân mỏi nhừ về nhà khách.
Chiều nay, theo lịch trình được sắp xếp hết sức tỉ mỉ của đoàn trưởng
Cố, Tiểu Lưu đã lôi học viên Lương Hòa chạy vòng quanh bãi tập bắn cả
một buổi chiều, không được nghỉ giải lao! Lương Hòa cứ nghỉ đến việc ấy
là răng lại nghiến kèn kẹt, muốn cắn cho Cố Hoài Ninh một cái thật đau.
Cứ đi mãi, đi mãi, cô bỗng thấy có gì đó là lạ, ngẩng đầu lên nhìn, mới
ngỡ ra mình đã bị lạc đường!
Vì doanh trại rất rộng, Cố Hoài Ninh sợ Lương Hòa bị lạc nên đã nghĩ
cho cô một cách. Gần nhà khách có một bể nước, bể nước đó là nơi cao
nhất doanh trại, khi nào bị lạc trong doanh trại, cô chỉ cần ngửa mặt lên tìm
cái bể nước là được. Thế nhưng hôm nay phóng viên Lương có lẽ do quá
mệt, đầu óc trở nên đờ đẫn, cho dù nhìn thấy cái bể nước đó cũng như bị ma
ám, vòng đi vòng lại không thoát ra được khỏi mấy tòa nhà. Bực quá, cô