YÊU TINH - Trang 109

“Vậy thì tôi là gì mới được? Những con ma suốt ngày nhận là yêu

tinh đến bắt chuyện với tôi, nếu tôi bảo không nhìn thấy thì dọa cho tôi sợ,
nếu tôi bảo nhìn thấy thì lại bám lấy tôi. Tôi đã phải sống một cuộc đời khổ
sở thế này mà Thần Chết còn bảo tôi không được sống. Vậy rốt cuộc tôi là
gì cơ chứ?”

“Tôi đã nói rồi mà. Cô hãy cố gắng chịu đựng đi. So đo với tôi thì

được gì chứ?”

Nếu anh không phải Yêu Tinh, anh có bảo Eun Tak không phải Cô

Dâu của Yêu Tinh cũng chẳng sao cả, thế nhưng sự thật lại ngược lại. Đã rõ
mười mươi như ban ngày song anh vẫn một mực phủ nhận cô không phải
Cô Dâu của Yêu Tinh. Thật xấu xa. Quá sức xấu xa. Tâm trạng bàng hoàng
sợ hãi vì vừa gặp Thần Chết bỗng chốc trào ra không kìm nén được. Đáng ra
cô phải nói lời cảm ơn anh vì đã bảo vệ cô, vậy mới đúng.

Eun Tak liền bật khóc. Gặp được Yêu Tinh, cô như người chết

đuối vớ được cọc. Anh là niềm hy vọng nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại trong
đời cô. Eun Tak chỉ còn dám trông đợi vào điều này thôi. Dù khác biệt với
mọi người, nhưng cô vẫn sẽ đi tìm lý do tồn tại của bản thân trong cuộc đời
khắc nghiệt này... Vậy mà anh lại dễ dàng nói rằng “cô không phải”. Đối với
một cô bé, cảm giác dường như đã có được tất cả, rồi lại trắng tay thật quá
sức tàn nhẫn.

“Chú nghĩ là tôi muốn gả cho Yêu Tinh thật sao? Chú nói thật đi.

Còn có lý do nào khác nữa? Bởi vì tôi không đẹp nên chú mới bảo tôi không
phải Cô Dâu sao? Hay bởi tôi khác hoàn toàn mẫu người lý tưởng của chú?”

Yêu Tinh ngỡ ngàng nhìn cô, cảm thấy dở khóc dở cười với cô bé

vừa khóc vừa nói những câu hoang đường này.

“Cô đẹp mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.