YÊU TINH - Trang 110

Không phải. Yêu Tinh không hề phủ nhận, mà chỉ bảo cô đẹp. Trái

tim Eun Tak chùng xuống. Đôi mắt đen tĩnh lặng của cô phản chiếu hình
bóng anh. Cô học sinh trung học Ji Eun Tak bình thường mang bộ mặt rơm
rớm nước mắt đứng trước anh.

“Tôi đã sống hơn 900 năm rồi. Tôi không tìm kiếm một người

đẹp, mà là người nhìn thấy gì đó từ tôi. Vì cô không phát hiện ra gì cả nên
không phải Cô Dâu của Yêu Tinh, chỉ vậy thôi. Tôi nói cô không có giá trị
sử dụng là ý này.”

Câu nói nhẹ bẫng “cô không phải” được anh giải thích gọn ghẽ,

ngược lại càng làm Eun Tak thấy tổn thương.

“Cô không cần phải tổn thương. Thay vào đó, hãy xem như đây là

may mắn. Nếu cô thật sự nhìn thấy gì đó ở tôi, khả năng cao là cô còn oán
hận tôi nữa kìa.”

Cô chẳng hiểu anh đang nói gì, bởi vì ngay lúc này đây cô đã đem

lòng oán hận anh rồi. Cô kiên quyết hỏi cho ra lẽ: “Chú vẫn kiên quyết phủ
nhận rằng mình không phải Yêu Tinh cho đến cùng, tại sao bây giờ lại thừa
nhận?”

“Cũng giống với lý do tôi bảo mình không phải thôi. Cô đừng ôm

lấy hy vọng hão huyền, cũng đừng gọi tôi nữa. Tôi sẽ rời khỏi đây.”

“... Chú đi đâu vậy?”

Đôi mắt sâu hun hút của cô chỉ nhìn thấy mỗi mình anh. Eun Tak

gần như đã nín khóc nhưng cảm giác giận run lại trào lên. Nếu muốn cô
không ôm hy vọng hão huyền thì lẽ ra anh đừng cho cô nếm trải cảm giác
được đi bộ sóng vai cùng với đó chứ. Yêu Tinh thật quá sức xấu xa.

“Thôi được rồi. Chú không cần phải trả lời đâu. Ai nói sẽ làm Cô

Dâu của chú chứ? Tuổi mười chín đẹp như hoa như ngọc thế này, tôi đâu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.