YÊU TINH - Trang 119

tuôn ra như suối. Dù cuộc đời này nghiệt ngã đến vậy, nhưng cô vẫn muốn
sống.

“Này nhóc con, nói cho mày biết, tính tình bọn này hơi nóng nảy

đấy. Con gái mà bị đưa đến nơi hoang vắng sẽ thành ra thế nào chắc mày
cũng biết, đúng không? Rốt cuộc mày giấu sổ tiết kiệm ở đâu, hả?”

Tên to con nắm lấy cổ áo Eun Tak lay giật dữ dội. Ngay từ đầu,

Eun Tak đã vô cùng sợ hãi, đến lúc này thì gần như không còn biết gì nữa.
Cô gào lên.

“Tôi thật sự không biết mà. Món nợ của dì sao lại tìm tôi đòi chứ.

Cho tôi xuống đi! Bằng không tôi báo cảnh sát đấy!”

“Báo cảnh sát? Tao mới là người phải báo cảnh sát đây này.

Hừ!”

Hắn cuộn tay thành nắm đấm, chuẩn bị đấm vào mặt Eun Tak thì

một tiếng kít chát chúa dội vào tai, chiếc xe khách phanh lại đột ngột. Eun
Tak và tên to con suýt nữa bị văng khỏi ghế ngồi. Hắn hét ầm lên với tên
ngồi trước: “Lái xe cái kiểu gì thế hả?” Tên gầy gò ngồi ở ghế lái đang run
bần bật.

“Cái gì đấy?”

“Đằng kia...!”

Bốn bề xung quanh còn tối om hơn lúc nãy. Sương mù dày đặc

bao phủ khắp con đường, đến nỗi không thể nhìn rõ phía trước, chỉ thấy
được một chút phía dưới ánh đèn đường. Đùng một tiếng, ngọn đèn đường
phía xa như bị sét đánh trúng rồi nổ tung, tiếng động khủng khiếp vang lên.
Ba người đang ngồi trên xe đều hồn bay phách tán, đôi vai run rẩy nhìn
chăm chăm về phía trước. Trong giây lát, từ ngọn đèn phía xa cho đến
những ngọn đèn ở gần chỗ họ đều nhất loạt nổ tung. Đùng, đùng, đùng, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.