YÊU TINH - Trang 122

“À thì, tr... trước khi làm vậy thì phải hỏi mấy câu như “tôi có làm

mấy người bị thương không?” chứ.”

Yêu Tinh nhìn cô, gương mặt không chút biểu cảm. Eun Tak đang

cố tìm lại hồn vía đã bay đến tận chốn nào. Chờ cho gương mặt cắt không
còn giọt máu của cô khá hơn một chút, Yêu Tinh liền để Eun Tak đứng đó,
đi về phía hai tên đòi nợ đang bị chiếc xe ghim chặt xuống mặt đường. Kẻ
xấu thì phải đền tội.

***

Eun Tak vừa trải qua những việc mà người bình thường hiếm khi

trải qua dù chỉ một lần. Bị bắt cóc, rồi ngồi trong một chiếc ô tô bị chẻ làm
đôi mà vẫn sống sót. Tâm trạng cô lúc này có khác gì “chó cắn áo rách”
đâu? Đến cả Yêu Tinh đang ngồi trước đĩa bánh gạo đây cũng nào phải
người bình thường. Eun Tak dùng muôi khuấy vòng vòng nồi nước canh
bánh gạo đang sôi, đoạn uống một ngụm nước. Uống xong, hình như người
cô cũng khá hơn một chút.

“Sao chú còn chưa đi nữa? Chú bảo chú phải đi mà.”

Yêu Tinh nhìn Eun Tak đăm đăm. Cô đang thuần thục cho vắt mì

vào trong nồi bánh gạo. Yêu Tinh bảo chẳng bao lâu nữa anh sẽ đi, Eun Tak
có vẻ rất bất ngờ nhưng lại nhanh chóng huyên thuyên một tràng như bình
thường.

Cảm thấy ánh mắt Yêu Tinh đang nhìn mình chòng chọc, Eun Tak

bèn đặt ly nước xuống. Lúc cái bật lửa rơi xuống sàn xe, cô đã tưởng đời
mình thế là xong, nhưng trong thâm tâm lại hy vọng nó đừng kết thúc. Cô
chẳng nghĩ được điều gì khác cả. Eun Tak lên tiếng hỏi: “Thật may vì chú đã
đến. Nhưng rõ ràng tôi không thổi được lửa, sao chú đến được?” Yêu Tinh
phì cười.

“Có vẻ cô đã nghĩ đến tôi rất nhiều thì phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.