YÊU TINH - Trang 149

“Cô ấy bảo cô ấy nhìn thấy kiếm! Cô ấy là Cô Dâu của tôi. Tôi sắp

chết rồi đấy!”

“Thế thì có vấn đề gì? Không phải anh tìm kiếm Cô Dâu để được

chết hay sao?”

Phải. Đúng thế. Dù sau khi trở về từ cõi chết, Yêu Tinh đã có một

cuộc đời bình yên, có những giờ phút vui vẻ được gặp gỡ con người và cả
những lúc buồn đau vì phải rời xa họ, nhưng phần lớn thời gian là để chờ
đợi cái chết. Thần Chết trưng ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi anh: “Vậy thì còn vấn
đề gì nữa?” Đúng thế, chẳng có vấn đề gì cả. Quãng thời gian luôn phải sống
trong đợi chờ mòn mỏi đã đến hồi kết thúc. Đối với Yêu Tinh, cái chết tới
thật đột ngột và nghiệt ngã.

“… Tôi cũng cho rằng “sự bất tử chán chường giờ đây đã có thể

kết thúc rồi, thật may mắn làm sao”, nhưng mỗi ngày trôi qua đâu phải chỉ
toàn là chán ghét? Tôi cũng có ý nghĩ muốn sống thêm mà…”

Cuối cùng khi thật sự phải chết, anh lại tiếc nuối ư? Kết thúc cuộc

sống mà anh đã nghĩ không khác nào địa ngục này.

Đúng là lạ thật. Bởi anh tưởng mình vốn không còn lưu luyến kiếp

sống này nữa.

Thần Chết cất tiếng, vẻ như muốn an ủi anh: “Nếu anh nói một

tiếng, tôi sẽ đưa Eun Tak đi.” Yêu Tinh liền tỏ ra chấp nhận ngay phương án
đấy. Thần Chết quả nhiên không muốn Yêu Tinh phải chết như thế này. Mà
hình như Yêu Tinh cũng biết tấm lòng đó của Thần Chết. Thỉnh thoảng hai
người còn đùa vui với nhau, xem ra tình bạn thật sự đã nảy sinh. Giờ cả hai
đều nghĩ bộ dạng của nhau thật tức cười.

Hai người cùng cười một lát. Chuông cửa lại lần nữa réo ầm lên.

Lần này thì rõ là Eun Tak đang chờ đợi bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.