YÊU TINH - Trang 151

“Nhà dì bỏ đi rồi, cuỗm luôn cả tiền đặt cọc nhà. Giờ tôi là kẻ

không nơi nương tựa. Thế nên, tôi sẽ đến sống trong căn nhà này và vững
vàng lớn lên, như cây xương rồng ấy. Tôi sẽ tự nuôi lớn bản thân.”

Yêu Tinh đã sống 939 năm bỗng cảm thấy thương cảm cho một

Eun Tak mười chín tuổi đang phải mạnh mẽ nói ra những lời này. Cho dù đó
có là số phận mà cô bé phải gánh chịu thì cũng quá nặng nề. Đang trong tình
cảnh đứng trước cái chết, anh không còn nghĩ được gì nhưng vẫn thấy
thương cho cô. Bàn tay anh vô thức cử động. Anh muốn đưa tay xoa lên cái
đầu nhỏ nhắn của cô bé ấy - người vừa nói sẽ mạnh mẽ sống như một cây
xương rồng dù có đau khổ đi chăng nữa.

“Tôi xin phép tự giới thiệu. Tôi là một học sinh năm ba bình

thường của Đại Hàn Dân Quốc, sắp sửa bước vào kỳ thi đại học. Từ lúc chín
tuổi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, không nơi nương tựa, bị dì ruột và anh em họ
bắt nạt từ lúc nào không biết, nhưng đến nay cũng đã được mười năm. Cuộc
đời tôi không khác nào nồi canh thập cẩm được nêm đủ loại gia vị bất hạnh.
Giữa lúc đó tôi lại gặp được chú, đúng là định mệnh!”

“Hãy để tôi sống ở ngôi nhà này”, “Hãy rủ lòng thương tôi”, tràng

mặt dày của cô vẫn tiếp tục dâng trào, đến nỗi Thần Chết trước mặt cũng
phải vừa gật đầu lia lịa vừa thốt lên: “Đáng thương quá!”

“Vậy nên xin hãy cứu tôi với!”

“Xin hãy cứu tôi!”

Yêu Tinh từng nghe thấy giọng nói này rồi. Giọng nói ai oán, khẩn

thiết của một người nào đó, cầu xin anh cứu giúp. Bản thân Yêu Tinh cũng
từng là con người, anh cũng đã phải cầu xin tha thiết như vậy. Lời cầu xin
“hãy cứu tôi với” chỉ được thốt ra khi cái chết đang kề cận. Dù giả vờ như
không phải, nhưng Yêu Tinh thật sự là một vị thần dễ mủi lòng. Và anh đã
không ít lần như vậy, vì Eun Tak.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.