YÊU TINH - Trang 224

Có lẽ là không thể. Có những sự thật mà anh đang che giấu.

Những gì sẽ xảy ra sau khi rút thanh kiếm, liệu Eun Tak có thể gánh vác nổi
không, không phải anh không lo lắng. Đến giờ, Eun Tak chỉ nghĩ rằng anh
thật đáng thương, rằng cô rất biết ơn anh, cho rằng anh giống như cô, hình
như cô thích anh. Dù vậy, anh vẫn là một yêu tinh ích kỷ chỉ muốn rời đi
trước khi chính bản thân lưu luyến kiếp sống này thêm nữa. Yêu Tinh không
thể đáp lại nụ cười của Eun Tak.

“Chú muốn trở nên đẹp hơn ở đâu, trước cây thông rực rỡ này à?”

“Bây… bây giờ à? Hôm nay? Ngay lập tức à?”

“Vâng, rèn sắt phải rèn lúc còn nóng mà.”

Yêu Tinh đã chuẩn bị tinh thần vào hôm qua, hôm kia, rồi hôm

trước đó nữa, qua tận mấy ngày rồi. Những khoảnh khắc anh ai oán bảo Eun
Tak rút kiếm ra cho mình đều đã qua hết cả. Biết vậy, nhưng dù chỉ thêm
một giây phút, anh cũng muốn trì hoãn. Vì anh lo sợ. Lo bản thân mình, lo
cho cả cô bé này. Yêu Tinh vội vàng lôi điện thoại từ trong túi áo ra, rồi áp
cái điện thoại không hề rung chuông báo có cuộc gọi đến lên má, trả lời “A
lô” như thật. “Giờ tôi có điện thoại nên chắc là không được, để sau đi nhé.”
Anh nói rồi nhanh chóng lảng đi chỗ khác, cứ thế cầm ngược điện thoại mà
bỏ chạy, mặc Eun Tak ngơ ngác đứng đó không hiểu gì hết.

Yêu Tinh tìm đến quán trà của Thần Chết bằng con đường dành

cho người đã khuất. Kịch, tiếng cánh cửa bật mở làm Thần Chết đang cắm
mặt vào đống tài liệu giật nảy người. Sắc mặt Yêu Tinh xanh lét như tàu lá.
Không khéo còn nhầm được sang màu trắng bệch của người chết ấy chứ.

“Làm sao đấy, anh chết rồi à?”

“Diễn tập đấy. Cô ấy nói sẽ rút kiếm ra cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.