YÊU TINH - Trang 27

Vào giờ Ngọ, khi ánh nắng mặt trời chói chang nhất trong ngày,

từng có một người vốn được bách tính xưng tụng là Thần - vị thần đó đã
chết dưới lưỡi kiếm của vị vua mà chính mình dốc lòng bảo vệ.

***

Trên cánh đồng rộng mênh mông, một thân xác nằm lẻ loi cô độc.

Đêm qua ngày lại tới, cứ thế không biết bao nhiêu lần. Cỏ dại bắt đầu mọc
lên phủ kín xung quanh. Một phần thân xác ấy trở thành mồi cho chim
muông và dã thú, phần còn lại thì mặc gió thổi tung, mưa giông và bão tuyết
rửa trôi. Sau cùng, phần thi thể còn sót lại cũng trở về với cát bụi, chỉ còn
mỗi thanh kiếm trơ trọi trên cánh đồng. Nhân gian đã dễ dàng lãng quên
Kim Shin như thế. Năm tháng dần trôi, đến cả rỉ sét cũng ăn mòn thanh
trường kiếm. Một con bướm cuối cùng xuất hiện.

Đó chính là vị thần đi tìm linh hồn của Kim Shin bị kẹt lại nơi

thanh kiếm đâm vào.

Ngươi đã chiến đấu bảo vệ bách tính đến tận hơi thở cuối cùng,

nhưng bách tính lại dễ dàng lãng quên ngươi. Con người vốn dĩ luôn ích kỷ
như vậy, chẳng còn ai nhớ đến ngươi nữa rồi.

Linh hồn của Kim Shin gào lên một tiếng đầy cô độc. Thân xác đã

trở về với cát bụi, nhưng sự phẫn nộ này không hề nguôi ngoai theo năm
tháng. Một sự phẫn nộ vô định. Hoàng thượng? Tên gian thần lộng ngôn xảo
trá? Bách tính đã quên mất ta? Không phải, vì con người vốn yếu đuối, nên
họ mới luôn hướng về phía thần linh và mong mỏi cầu xin.

Không phải họ không chờ đợi, mà là Thần không nghe thấy lời

cầu xin của họ.

Con người vốn dễ dàng đổi thay. Lòng tham của họ thường không

đáy. Ngươi hy sinh là chuyện đương nhiên, nhưng họ lại quên ơn ngươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.