YÊU TINH - Trang 29

lưng, ông cúi gập người chào Kim Shin. Cơ thể chẳng còn cử động theo ý
mình, ông chật vật chắp tay bái lạy. Mái tóc bạc trắng cùng chòm râu đung
đưa theo gió. Đứa cháu trai cũng bắt chước ông, dập đầu cúi lạy.

“Tiểu nhân đến muộn quá phải không ạ? Xin đại nhân thứ tội. Vận

mệnh của tiểu nhân xem chừng đã tận rồi. Đến lúc này mới tìm đến đại
nhân.”

“Thanh kiếm này là đại nhân ạ?”

Đứa cháu trai xoa đôi tay vừa chống trên nền đất vào quần, tò mò

hỏi ông. Đôi mắt ông lão buồn rầu, kéo đứa cháu đến đứng trước thanh
kiếm.

“Từ bây giờ đứa trẻ này sẽ thay tiểu nhân thờ phụng đại nhân.”

Vị gia nô vừa đưa tay xoa đầu đứa cháu trai vừa nói. Ông vừa dứt

lời, thanh kiếm bỗng gầm lên một tiếng. Đứa cháu trai nghe thấy tiếng gầm
của thanh kiếm, giật mình đến quên cả thở.

Kim Shin không hề bị lãng quên.

Kim Shin đã thắng.

Con bướm bay đến đậu lên chuôi kiếm. Đứa bé trông thấy con

bướm trắng và thanh kiếm gầm lên liền cảm thấy rất thần kỳ, vươn tay ra
muốn bắt lấy con bướm. Bỗng bầu trời như có trận cuồng phong quét qua,
càng lúc càng tối đen. Trên nền đen như muốn hút lấy tất cả ấy, một ngọn
lửa hiện ra. Cơn cuồng phong đi theo bướm trắng như một phần thân thể.
Khi con bướm trắng đậu xuống, thanh kiếm liền hóa thành một đốm lửa.
Ngọn lửa của yêu tinh. Giọng nói của Thần vọng xuống từ phía bầu trời.

Ngươi đã thắng. Thế nhưng kiếm của ngươi đã nhuốm máu tanh

của hàng ngàn con người. Đối với ngươi họ là kẻ địch, nhưng cũng là máu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.