YÊU TINH - Trang 297

Đại điện rối loạn cũng đã được một thời gian. Bộ dáng đáng sợ

của Hoàng thượng cứ liên tục khạc ra những tiếng ho khan. Người đang nằm
rạp trên sàn, chúi đầu tập trung vào cái gì đó. Hoàng thượng vẫn bỏ bữa như
trước, duy chỉ có thuốc là uống đều đặn. Chiếc bút lông trên tay Người di
chuyển nhanh chóng, thận trọng vạch một nét trên giấy. Dần dần, trên giấy
tờ hiện ra gương mặt của một người phụ nữ đoan trang. Ngài chỉ vẽ một bức
tranh chân dung mà tiêu tốn rất nhiều giấy bút nằm la liệt xung quanh.

“Nói đi.”

Hoàng thượng đang giơ bút vẽ bỗng cất lời với vị thượng cung già

Người đột nhiên triệu đến bên cạnh. Vị thượng cung này đã từng theo hầu hạ
Hoàng hậu. Vị thượng cung nhìn Hoàng thượng bằng khuôn mặt đong đầy
sự tiếc thương. Bà run rẩy, ngần ngại trước ánh mắt như người mất trí của
Hoàng thượng.

“Ta... không nhớ ra nổi. Gương mặt của Hoàng hậu rốt cuộc là

như thế nào vậy? Cười như thế này ư? Hay là khóc như thế này?”

“Bệ hạ...”

“Đã định là sẽ không quên rồi. Con người này có vẻ ghét ta đến

mức đó. Ta không nhớ ra nổi.”

Kim Sun đang cười, Kim Sun đang khóc. Tất cả đều là Kim Sun.

Đứng trước một Hoàng thượng đang đắm chìm trong sự đau khổ, vị thượng
cung dường như đã hạ quyết tâm, bà bước một bước về phía trước. Nghĩ
rằng lỡ như có một ngày nào đó, Hoàng thượng nhớ đến người phụ nữ mà
Người từng hết mực yêu thương, vị thượng cung đã luôn giữ bên người một
vật. Bà dâng lên Hoàng thượng đang đầy vẻ đờ đẫn một gói đồ được bọc
bằng lụa.

Hoàng thượng chậm rãi tháo nút tấm vải lụa. Ngay khi lớp lụa

được mở ra, một bộ y phục quen thuộc hiện ra trước mắt. Nỗi nhớ nhung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.