YÊU TINH - Trang 339

Kim Sun. Anh viết một mạch cái tên thấm đẫm máu muội muội

mình. Yêu Tinh cắn chặt môi, nhất quyết không khóc. Thế nhưng cuối cùng
nước mắt vẫn động trên cái tên mà anh vừa viết.

Wang Yeo. Mỗi một nét viết đều chất chồng cơn phẫn nộ cùng nỗi

bi thương dành cho vị vua ấy. Tên của những con người đã chết mà anh yêu
thương và trân quý lần lượt được viết lên đèn lồng và thả bay lên bầu trời.
Tên của Kim Sun và Wang Yeo cùng sánh đôi tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Yêu Tinh thả đèn xong, quãng đường quay trở lại về nhà thật nặng

nề. Dù hàng trăm năm đã trôi qua nhưng tâm trạng rối ren của anh vẫn
không khá hơn chút nào. Yêu Tinh chìm vào sự cô độc một lúc rồi rũ sạch
những điều nặng nề đó. Trong cuộc sống như sự trừng phạt này, nỗi cô độc
đã trở thành một vũng bùn nuốt chửng anh. Yêu Tinh đi đến trước hiệu sách
trong con ngõ, nhớ đến hôm nay Eun Tak cũng ngang qua con đường này,
ngay lập tức anh nghĩ mình có thể chìm vào vũng bùn ấy. Đêm thả đèn trời,
cơn mưa dông không lớn, chỉ nhìn vào đêm tối mờ mờ cũng có thể đoán
định độ sâu trong lòng của Yêu Tinh.

Yêu Tinh muốn nhanh chóng quay trở về ngôi nhà có Eun Tak.

Anh liền đi vào trong hiệu sách. Trái tim bấy lâu nay chính bản thân anh
cũng không hiểu rõ lúc này dường như đã tỏ tường, nhưng anh băn khoăn
không biết là từ lúc nào. Có lẽ mọi thứ đã được định đoạt trước cả khi anh
đưa ra quyết định. Ngay từ giây phút đối diện nhau, anh liền hướng về phía
Eun Tak, thích Eun Tak.

“Em là sự sống, cũng là cái chết của tôi. Tôi thích em. Vậy nên tôi

ôm ấp trong lòng một bí mật và cầu xin sự cho phép của tối cao. Mong em
thêm một ngày không biết. Cứ thế đến tận trăm năm cũng không biết.”

Yêu Tinh tha thiết mong mỏi có thể ở bên cô đến một trăm năm.

Nhật ký của anh không phải chỉ toàn di ngôn, cũng không phải là thư thỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.