YÊU TINH - Trang 91

Nụ cười ấy không giống nụ cười của một cô bé chút nào, tựa như

có sự buồn bã trong đó, khiến Yêu Tinh hoài nghi.

“Giống như tỉnh dậy sau một giấc mộng vậy, tôi chưa bao giờ

tưởng tượng sẽ có ngày mình được đi du lịch nước ngoài. Nhờ chú mà tôi có
được cơ hội này, thành thật cảm ơn chú.”

Cảnh tượng Yêu Tinh đứng giữa tầng tầng lớp lớp lá phong đã rất

đẹp trai rồi, vậy mà giờ đây, ngay giữa trung tâm thành phố, trông anh còn
ngầu hơn gấp bội. Eun Tak nhìn anh một lần nữa như muốn khắc sâu hình
ảnh đó vào trong mắt. Cô phải cảm ơn anh. Nhờ anh mà một đoạn ký ức tốt
đẹp đã xuất hiện trong đời cô. Eun Tak cúi gập người khiến Yêu Tinh không
biết làm thế nào. Là Eun Tak tự ý đi theo anh, anh có cho cô được cái gì đâu.
Khóe môi Eun Tak vẽ nên một nụ cười.

“Vậy tôi đi đây. Tỉnh dậy rồi thì phải đi học chứ. Nếu hôm nay tôi

có gây phiền hà gì cho chú, mong chú bỏ qua nhé! Có lẽ vì tôi quá phấn
khích thôi!”

Eun Tak quay lưng, hối hả chạy về hướng trường học. Giá mà

những ký ức này không bị gió cuốn đi thì thật tốt biết bao. Ký ức này rất
quan trọng, bởi nó là khoảng thời gian chưa từng có trong cuộc đời cô.
Những kẻ buông lời đàm tiếu sau lưng cô, những kẻ đối xử tệ bạc với cô
trong chốc lát bỗng bay biến đâu hết, chỉ còn lại hình ảnh con đường đẹp đẽ
ấy. Dù phải chờ đợi một chút, nhưng anh đã bước đến bên cạnh cô, có lẽ anh
đúng là thần hộ mệnh của cô. Eun Tak muốn lưu giữ những cảnh tượng ấy
thật lâu.

Hai ánh mắt chạm nhau, lời bày tỏ “tôi yêu chú” của cô, đôi mắt

trông như thể thời gian ngừng trôi của anh lại càng được khắc sâu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.