YÊU TINH - Trang 89

“Chú rời khỏi nơi mình sống bằng cách này ư? Đã bao nhiêu lần

rồi vậy?”

“Tôi không đếm.”

Thậm chí câu trả lời cụt ngủn của anh tựa hồ cũng mang theo cả

sự cô độc trong đó. Eun Tak bỗng cảm thấy bối rồi. Cô dừng lại phía trước
ngôi mộ, cúi đầu chào.

“Xin chào, cháu là Ji Eun Tak. Là người khoảng hai mươi năm sau

sẽ trở thành Cô Dâu của chú.”

“Không phải.”

“Xem ra không phải rồi. Nhưng mà hai trăm năm sau chú vẫn cực

ngầu đấy ạ.”

Câu nói bất ngờ của Eun Tak làm Yêu Tinh nhìn cô chăm chăm.

“Cũng có lúc rất xấu tính, nhưng vẫn là con người đứng đắn lịch

sự, nên xin chú đừng lo lắng. Vậy thôi, cháu xin phép ạ.”

Eun Tak lại cúi đầu chào lần nữa. Cô quay sang nhìn Yêu Tinh

đứng cạnh mình, nở một nụ cười với anh rồi đi xuống dốc trước. Yêu Tinh
nhìn theo bóng lưng cô, chân cũng tự động bước theo con đường nơi cô vừa
đi qua.

“Chú sống ở đây lâu rồi à?”

“Từ lúc khách sạn đó còn là một túp lều nằm giữa chân núi không

một bóng người. Tôi rời đi rồi quay lại, cứ như thế. Nơi đây là mảnh đất đầu
tiên tôi đặt chân đến sau khi rời bỏ quê hương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.