YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 141

“Nhưng anh không tốt nghiệp.” Anh nói thêm một câu.

Thời Mẫn không hổ làm kinh doanh lớn, hoàn toàn không kinh ngạc:

“Nửa đường bỏ học gây dựng sự nghiệp sao? Sau đó khởi nghiệp thất bại?”

Lạc Minh Kính cười nhẹ.

“Anh không khác gì anh em.” Thời Mẫn thấy anh không nói lời nào,

nói tiếp, “Học trường danh tiếng, thực lực phi phàm tất nhiên dã tâm cũng
lớn, không thể đi theo khuôn phép cũ. À, đương nhiên anh trai em từ bỏ
nghiệp học là vì tình yêu của anh ấy. Còn anh?”

Lạc Minh Kính khép mi, anh nhìn đèn đường không ngừng lui lại phía

sau ở ngoài cửa xe, thấp giọng nói: “Khác nhau… Anh vốn đi con đường
tốt nhất, có thể dự đoán được tương lai nên đi thế nào, anh hoàn toàn không
cần cố hết sức cũng không cần bỏ ra cái gì, chỉ cần đi theo lối cũ thì điểm
đến chính là ước mơ của anh.”

Thời Mẫn giống như nghe hiểu lại như không hiểu, cô hỏi: “Cho

nên?”

“Đường đi bị chặt đứt, vì bất đắc dĩ anh mới rời đi.” Lạc Minh Kính

nói, “Học tập ở đại học.”

Đến nhà hàng.

Thời Mẫn giao xe cho phục vụ, cô vươn tay kéo Lạc Minh Kính: “Đi

theo em.”

Cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói: “Có hẹn trước

không ạ? Vâng, hai quý cô, mời đi bên này, đi cẩn thận chú ý dưới chân.”

Họ đi qua hơn nửa nhà hàng, tới trước chiếc bàn ở góc nọ, gần cửa

kính, cảnh đêm của thành phố đều thu hết vào mắt, trên cầu vượt sông, đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.