YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 175

ánh mắt nhìn người của mẹ, nghe những gì bà đánh giá, chứng minh bà vẫn
có thể chấp nhận Lạc Minh Kính.

“Thật ra anh ấy cũng không ngoan.” Hai mắt Thời Mẫn đều hiện niềm

vui, nói một câu, “Là người rất kiêu ngạo, không khác con mấy.”

Thời Mẫn vỗ vỗ vai mẹ, “Con người ta cứ đi tìm bạn trăm năm, cuối

cùng muốn tìm nhất, vẫn là chính mình. Anh ấy vừa giống lại vừa tương
phản con, con mở rộng bản thân đặt mọi thứ ra ngoài, còn anh ấy lại che
giấu những điều tương tự con vào lòng. Cho nên ở bên anh ấy lâu sẽ cảm
thấy vô cùng thoải mái.”

“Thật ra chỉ cần con vui vẻ là được.” Mẹ Thời mềm giọng, khẽ cười,

“Tối hôm qua ba con cũng nói qua, ba con đó… luôn tin con vô điều kiện,
ông ấy nói với mẹ, chỉ cần Mẫn Mẫn để ý vậy người đó nhất định không tệ,
ông ấy vô cùng tin tưởng ánh mắt của con. Mẹ nghĩ lại thì thấy đúng là vậy
nên hôm nay đã thả lỏng rất nhiều, ba con nói mẹ đừng can thiệp quá nhiều
vào chuyện riêng của con, con và anh con khác nhau, ông ấy nói, con gái
ông ấy lúc nào cũng là người tỉnh táo nhất, tình yêu không thể che mờ hai
mắt con, ông ấy vô cùng yên tâm về con.”

Thời Mẫn nở nụ cười tràn ngập tự tin: “Ba hiểu con.”

“Nhưng làm một người mẹ, mẹ vẫn thấy hơi lo…” Mẹ Thời nói, “Mẹ

vẫn cảm thấy, trong một mối quan hệ, bên nào chủ động thì bên ấy sẽ phải
trả giá nhiều hơn.”

“Đó là điều đương nhiên mẹ ạ.” Thời Mẫn cười nói, “Nếu như con

thích cảm giác này thì con sẽ không thấy vất vả, mẹ cứ yên tâm đi, miss
Trương à.”

“Con muốn ở lại đây luôn sao?”

“Vâng.” Thời Mẫn nói, “Nhìn thử xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.