YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 176

“Nơi này quá bất tiện.” Mẹ Thời âu sầu, “Chỗ này có một chút, vừa

lạnh vừa chật hẹp.”

“Không sao, mẹ không cần quan tâm đến những điều này.” Con gái

ôm lấy bờ vai mẹ, nói tiếng tạm biệt, xuống xe rồi người lại ấn kính xe
xuống, lo lắng trùng trùng hỏi: “Hôm qua mẹ hùng hổ tới nhà, lưu lại ấn
tượng như vậy cho thằng bé, liệu nó có cho rằng mẹ là người rất thiếu lịch
sự không…”

“Mẹ đừng nghĩ nhiều thế.” Thời Mẫn nói, “Mẹ diễn thỏa mãn là được,

cơ thể anh ấy không thoải mái, tối qua không chú ý tới mẹ đâu. Nhưng mẹ
tới giữa đêm khuya… Qủa thật không đúng.”

Mẹ Thời lộ ra nét mặt vừa may mắn lại vừa thất vọng.

“Mẫn Mẫn, một câu cuối cùng.” Mẹ Thời nói, “Cậu nhóc kia có việc

làm đứng đắn sao?”

“…Thiết kế trang phục.” Thời Mẫn nhìn phòng vẽ tranh, đăm chiêu:

“Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, nhắc con nhớ ra một chuyện quan trọng.”

Tiễn mẹ Thời về, Thời Mẫn hỏi số điện thoại của chủ thuê nhà, ngay

sau đó cô thuê gian gác lửng ngay trên phòng tranh, lại gọi cho cửa hàng
gia dụng và đội trang hoàng, kêu Fiona mua điều hòa và máy nước nóng,
sửa mới toàn gian gác bên trên.

Cô để Lạc Minh Kính xem qua bản thiết kế đơn giản hóa trước, sau

khi anh gật đầu thì cho người đập hết các bức tường mở rộng không gian
phòng bếp, lại đả thông lối đi giữa hai tầng, lót cầu thang.

Lạc Minh Kính nằm ở trên giường thầm nghĩ: “Cuộc sống sắp tới rồi.”

Còn là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống sẽ tiếp tục bế tắc, bản thân anh

cũng không rõ, điều duy nhất có thể khẳng định đó là, sau khi anh chấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.