YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 186

Anh chính là em, ở anh có những thứ tương tự, những thứ tạo cho em sự
cộng hưởng, không cần ở chung lâu mà chỉ cần liếc mắt là có thể thấy đủ.”

Lạc Minh Kính ngẩn ngơ, anh nhìn người trước mắt vĩnh viễn tự tin,

độc lập, cô nhỏ tuổi hơn anh, lại thông suốt hơn mình, cô không cần trải
nghiệm những gian khổ đắng cay trong cuộc sống cũng không gặp phải trớ
trêu lận đận nhưng cô vẫn sống minh bạch, sống cho bản thân.

Thật hâm mộ… Người như vậy.

Cũng thật may mắn, vì anh có thể gặp được cô.

“Anh cho em kinh hỉ.” Thời Mẫn nói, “Thấy đẹp nổi lòng tham cũng

có, là vì anh thật sự có một sắc đẹp có thể thay cơm hơn nữa lại vừa đúng là
khẩu vị của em, nhưng em càng kinh hỉ hơn, là rốt cục có người có thể làm
cho em vừa gặp đã yêu, số của em vẫn luôn không tệ, đúng không?”

*Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.

Lạc Minh Kính gật đầu, xém khóc: “Em là con cưng của trời.”

“Cho nên, ở cùng với em, số của anh cũng sẽ tốt hone.” Thời Mẫn

nhoài người qua, cách cái bàn sờ đầu anh.

Lạc Minh Kính giật mình.

Thời Mẫn cười nói: “Người ta đều nói, nếu sờ đầu của một người dáng

cao, người này sẽ mềm mại xuống. Tương tự vậy, nếu để cho người quanh
năm không được ai chú ý một ánh mắt tán thưởng vậy người đó sẽ tràn đầy
năng lượng cố gắng bước tiếp. Thưởng thức không phải đồng tình, vị ngọc
sáng bị bụi phủ mờ cần có người giúp đỡ lau đi lớp bụi đó, anh có tài hoa
chứ không phải tài trí bình thường cho nên em giúp anh.”

Lạc Minh Kính lẩm bẩm nói: “Em thật tốt… Thật tốt…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.