YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 232

Lạc Minh Kính trợn mắt há mồm, sờ sờ lên tim, nơi đó đang nóng lên,

nó làm nóng ngón tay anh, làm anh vô cùng ấm áp.

Lạc Minh Kính ở quán cà phê mèo chơi với mèo cả ngày, Thời Mẫn

ngồi yên tĩnh ở trong góc uống cà phê, xem tạp chí, thỉnh thoảng lấy di
động chụp mấy tấm hình, nhìn Lạc Minh Kính vẽ bản phác họa, đuổi theo
sau mông con mèo, nắm bắt từng sự biến hóa của chúng.

Hai người ở quán cà phê mèo đến mười giờ tối, tới lúc ra ngoài, nhìn

góc đường trống không bên cạnh, lần đầu tiên Thời Mẫn lộ nét mặt ngẩn
ngơ.

Maserati đậu ở cửa quán cà phê không thấy nữa rồi.

“Chỗ này không thể đậu xe sao?”

“Có thể đậu sai chỗ…” Lạc Minh Kính nói, “Chắc bị kéo đi rồi, mình

gọi taxi, đi về trước…”

Thời Mẫn nhìn quanh một vòng, nói: “Đúng lúc, không phải anh cười

em không đạp xe đạp sao?”

“Hả?” Lạc Minh Kính tò mò, “Em muốn cùng đi xe đạp về sao? Rất

lạnh, hơn nữa xe không có baga, anh không chở được em…”

“Qủa thật em không biết đi xe đạp.” Thời Mẫn nói, “Nhưng em biết

chạy xe điện ba bánh.”

“Hả?”

“Lúc còn ở trong nước, Thời Sở bỏ nhà trốn học, lần đầu đi thuê

phòng bị người ta lừa mất, anh ấy không dám nói với ba mẹ chỉ dám kêu
em tới chuyển nhà giúp anh ấy, mượn hàng xóm chiếc điện ba bánh, em
liền chở anh ấy và một xe gia sản từ thành đông đến thành tây. Lúc đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.