YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 292

Đã thế trên người con bé còn không có tiền, một đứa bé còn nhỏ như

vậy đã phải tự đi bộ, đi đến khi trời tối đen mới đến nhà anh, em ấy cũng
không dám gõ cửa chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm bên ngoài… Đêm đông khắc
nghiệt, tới nửa đêm ba anh về mới thấy con bé.”

Thời Mẫn khẽ thở dài.

Lạc Minh Kính nói: “Em ấy biết ba mẹ mình làm vậy là sai nhưng con

bé đâu còn cách nào nữa đâu. Trường học báo đóng học phí, con bé chạy
đến xin chú tiền học, em có thể tưởng tượng được ba ruột con bé đã đối xử
với nó thế nào không? Chú lấy năm đồng tiền ném xuống đất bắt con bé tự
nhặt, mắng con bé là thứ hàng lỗ vốn, đồ thừa rồi kêu con bé cút đi. Thiến
Thiến bèn tới nhà anh, ba anh ít nói, em ấy không thân với ba anh, ông
ngoại thì luôn phản đối việc cho nó tới nhà anh ở, con bé không dám mở
miệng xin, mẹ anh… thì em ấy lại không thể xin tiền bà. Đến sáng hôm
sau, tới lúc ra khỏi nhà đi học em ấy mới khóc với anh, hỏi anh: “Anh ơi
anh có tiền không? Cô giáo bảo em đóng học phí, hôm nay đã là hạn chót
rồi” khi ấy anh đã hỏi con bé “ba em không đưa tiền học cho em sao?” Con
bé nói, “Ba ném xuống đất năm đồng rồi đuổi em đi…”

Qủa thật Thời Mẫn chưa từng nghe qua chuyện như vậy, không thể

tưởng tượng nổi: “Là con ruột thật sao?”

“Thật chứ, là con ruột.” Lạc Minh Kính “Em nói anh có điều xấu hổ

với em ấy, thật ra… Thiến Thiến chỉ nhỏ hơn em một tuổi, đúng ra con bé
đã tốt nghiệp đại học hồi năm ngoái rồi nhưng vì anh mà nó học trễ một
năm. Lúc con bé chuẩn bị thi đại học thì gia đình anh xảy ra sự cố lớn, vì
anh nên năm ấy con bé không tham gia kỳ thi.

Hẳn là gia đình em không gặp phải những chuyện tồi tệ như vậy nên

có thể em không hiểu rõ lắm… Thói quen vặt của con bé rất nhiều, con bé
cực kỳ hư vinh cứ thấy đồ tốt là muốn chiếm về mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.