YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 307

để cho anh rời khỏi trung tâm dư luận, sẽ không để nó ảnh hưởng đến anh
dù chỉ một chút, vậy nên anh không cần cảm thấy có áp lực quá lớn.”

“Anh có chứng cứ.”

Đột nhiên, Lạc Minh Kính ngẩng đầu, nói với Thời Mẫn: “Anh có

chứng cứ chứng minh Hạc Trung Quốc là của anh.”

“…Thật?”

“Thời Mẫn, người nắm giữ Hạc Trung Quốc bây giờ là Vương Chấn

Vũ, anh ta có giấy chứng nhận bản quyền của Hạc Trung Quốc, tất cả vinh
dự cũng mang tên anh ta.” Lạc Minh Kính nói, “Trong ngoài nước, trong
giới thiết kế đều biết tác giả sáng tác của Hạc Trung Quốc là Kevin Vương,
nếu anh… nếu bây giờ anh muốn lấy lại đồ của anh, em cần phải hiểu,
chuyện này gây ra nhiều sóng gió cả trong và ngoài nước đó? Thời Mẫn, rất
khó… rất khó. Năm năm, anh ta nhờ vào Hạc Trung Quốc mà có được tài
nguyên, nhân mạch, lợi ích đều ổn định, chuyện này không đơn giản chỉ là
vấn đề bản quyền nữa…”

Thời Mẫn búng nhẹ lên trán anh, hỏi: “Minh Kính, bình thường anh

gọi em là gì?”

“Chị…” Lạc Minh Kính ngơ ngác, “Tổng giám đốc.”

Tổng giám đốc trong phòng kêu meo meo một tiếng.

Thời Mẫn cười: “Anh nghĩ tổng giám đốc em và con mèo tổng giám

đốc kia giống nhau, chỉ là một cách gọi thôi sao?”

Cô nói: “Lạc Minh Kính, phía sau anh là em và sau em là quốc tế Hạo

Lan tồn tại 80 năm, là nửa giang sơn của ngành dịch vụ giải trí, không phải
em tự đại nhưng muốn làm kẻ tiểu nhân trộm tác phẩm của anh thành danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.