YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 80

nhìn ra được anh thật lòng nghĩ thế nhưng anh lại không làm như vậy.”

Cách trang trí phòng tranh rõ ràng là một phòng học, có thể thấy được

là anh muốn nhận học trò để dạy vẽ tranh.

Nhưng anh không nhận.

Gần đó có quảng trường Trường An, phía đông là trường tiểu học,

phía tây lại có một trường trung học, học sinh nhất định có nhưng anh
không nhận.

Thời Mẫn không quên câu nhắc nhở ấm áp kỳ lạ kia, cô từng quan sát

qua, người lớn ở gần đây đều là nhân viên hành chính vội vàng làm việc
hoặc là bà nội trợ ở nhà chăm con, họ hoàn toàn không có thời gian học vẽ.
Lạc Minh Kính không cần học sinh vị thành niên, vậy có nghĩa là anh gần
như vứt bỏ mọi cơ hội kinh doanh của đào tạo hội họa.

Anh nói muốn kiếm tiền nhưng không dùng toàn lực ứng phó. Anh

vẫn đang bước chậm rãi từng nhịp một, như thể việc buôn bán là yêu thích,
kiếm tiền dựa vào duyên, tiều nhiều hay tiền ít đều là duyên phận, thuận
theo tự nhiên.

Lạc Minh Kính trật tay lái, cố gắng ổn định, nói: “Tùy duyên đi.”

Bạn xem, quả nhiên là vậy.

Trạng thái của anh không giống người trẻ tuổi, ngược lại giống như

người già về hưu, không có dã tâm và cứ từ từ cảm nhận thời gian và việc
mình còn sống.

Chợ vô cùng náo nhiệt, gà bay chó sủa, nhao nhao ầm ĩ.

Lạc Minh Kính để Thời Mẫn đỡ xe, anh giũ túi vải chọn đồ ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.