YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 83

“Lúc trực tiếp anh thường làm gì?”

“Bình thường là vẽ tranh, cũng có chơi game, hát một vài bài, nói

chuyện phiếm.” Dừng một chút, anh cười: “Thỉnh thoảng… hóa trang.”

“Hóa trang nữ?”

“Đúng.”

Hoàn toàn là người làm nghề tự do, Thời Mẫn đưa ra nhận định.

Lạc Minh Kính bắt đầu hầm gà, Thời Mẫn nằm lười trên sofa đọc

sách, nghe tiếng bước chân đi tới đi lui của anh và tiếng vang xào xạc của
lá cây ngoài cửa, cô buồn ngủ.

Thời Sở nói, khuôn mặt Lạc Minh Kính không tạo ưu thế cho anh, nét

mặt có tính xâm lược, một kiểu anh tuấn như rất khó gần, mắt lạnh mi
nghiêm tạo cho người khác cảm giác không an toàn, có phần hơi hung dữ
và rất không hiền lành.

Nhìn Lạc Minh Kính của hiện tại, Thời Mẫn cho rằng lời Thời Sở nói

đều là nhảm nhí.

Có lẽ là hương vị canh gà quá ấm áo cũng có lẽ là hơi nước là mờ tầm

nhìn mắt mày anh, tóm lại, từ trên người Lạc Minh Kính, Thời Mẫn nhận
thấy được cảm giác của gia đình, nội liễm, sự bình thản còn có áp lực lúc
ẩn lúc hiện, lung lay sắp đổ nhưng lại phải đối xử dịu dàng với người khác.

Cảm giác yếu ớt nhưng lại không chịu khuất phục ai.

Thời Mẫn liếm môi, ánh mắt ngày càng vui vẻ, cảm giác yếu ớt lại

bướng bỉnh của người đàn ông này, là sự hấp dẫn trí mạng với cô.

Chuông gió reo lên, một cô gái tóc ngắn có khuôn mặt khá nhỏ ôm

một hộp giấy lớn đi vào, Thời Mẫn đứng dậy mở cửa cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.