này, đôi chân cậu ấy trông có vẻ ít giống cặp xúc xích hơn. Nhưng ánh mắt
say mê thì vẫn mang cùng vẻ ngưỡng mộ quen thuộc thường làm đảo lộn
dạ dày nàng.
Papa lờ nàng đi. “Hiệp sĩ Gareth thân yêu của tôi,” ông bắt đầu, giọng ông
rạn vỡ. Ông ho, khạc nhổ xuống sàn và tiếp tục. “Tôi không thể biểu lộ cho
xiết niềm vui thích của chúng tôi trước lời mời tử tế của ngài. Chúng tôi đã
sợ rằng tuyết sẽ cản trở chúng tôi, nhưng Chúa đã khoan dung và mang
chúng tôi an toàn đến Caerleon.”
“Tôi luôn nói Ngài ấy có một cảm nhận tinh quái về sự hài hước,” Gareth
đáp. Những ngón tay của hắn vuốt ve gò má Rowena với sự thành thạo của
một nhạc sĩ hát rong hiểm độc. Trái tim nàng nhảy cách quãng nhiều nhịp
hơn nó nên đập.
Papa cười khúc khích và chùi nước bọt khỏi đôi môi ẩm ướt bằng lưng bàn
tay. “Không tinh quái bằng ngài, thưa hiệp sĩ tốt bụng.”
Bằng cách thúc bàn chân bên dưới lớp váy, Rowena đã có thể chạm vào
mắt cá chân của Freddie Nhỏ với những ngón chân nàng. Chiếc giày bằng
da dê của nàng trắng như tuyết trên thứ giẻ rách tả tơi cột lại được phục vụ
như lời bào chữa của cậu bé về một đôi giày. Một cái liếc nhanh, rạng rỡ, là
sự bộc lộ duy nhất của cậu bé về sự động chạm của nàng.
“Ngài vẫn tìm thấy tại Caerleon sự ưa thích của ngài chứ, Fordyce?” Gareth
uống cạn ly rượu và để nó rơi xuống sàn đá với một tiếng rạn vỡ.
Cha của Rowena nhìn xung quanh bằng ánh mắt ghen tức của một người
mua tiềm năng. “Hơi lớn một chút so với khẩu vị của tôi. Tôi thích một nơi
ở ấm cúng hơn cho các chàng trai của tôi. Giữ chúng được nhún nhường,
tôi muốn nói thế.”