YÊU VÀ HẬN - Trang 216

Tất cả nhìn vào nàng, rồi vào con hào. Những tấm ván vỡ được phục vụ
như một chiếc cầu treo đã không còn. Giữa họ và cánh cửa có bản lề bằng
sắt là một con mương rộng mười lăm bộ, sâu mười bộ, và vằn vện với nước
đã đóng băng thành một màu nâu xám bẩn thỉu.

Freddie Lớn hạ thấp đôi tay và đầu gối để nhìn chăm chú vào trong địa
ngục mà gần như anh đã đi vào. Freddie Nhỏ bước dọc theo con hào, ánh
mắt cậu chĩa vào mặt đất. Vầng trán phẳng nhăn lại.

Irwim ôm chặt bản thân và dậm chân. “Hullo”, cậu gọi.

Tiếng gọi vang vọng lại, rồi trôi dạt vào những cánh đồng hoang. Một cơn
gió nổi lên quất những giọt lệ vào trong đôi mắt của Rowena. Những bờ
tường đá trơ trơ bị mờ đi trước ánh mắt đẫm nước của nàng. Nàng rùng
mình với một cơn ớn lạnh không liên quan gì đến sự lạnh lẽo, khi nàng nhớ
đến lời đe doạ cách đây đã lâu của Gareth. Có lẽ lúc này đây, thân thể của
Papa và các anh trai của nàng đã nằm rải rác trong đại sảnh, đôi mắt đông
cứng trong nỗi kinh hoàng vô hình, một vệt đỏ thẫm cắt qua cổ họng.

Irwin thổi vào đôi bàn tay khum lại. “Tôi không biết làm sao họ có thể vượt
qua để đến Revelwood trước đây. Tuần lễ xấu xa này sẽ kéo dài mãi mãi
chăng. Chú đã tháo bỏ những tấm ván cầu khi họ rời đi à? Tôi không thể
nhớ được điều đó, nhưng hẳn ông ấy đã làm.”

“Ông ấy không làm.” Freddie Nhỏ vươn thẳng người, đôi môi mím lại
thành một lằn mỏng. “Anh có thấy bất kỳ tấm ván nào không? Mặt đất vẫn
mềm vì tuyết tan khi chúng ta khởi hành. Anh có thấy bất kỳ đường rãnh
hoặc dấu vết nào nơi những những tấm ván cầu bị kéo lê đi hay không?”

Irwin trao cho mặt đất một sự rà soát không mấy hào hứng. “Chà, nay, tôi
nghĩ rằng không…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.