YÊU VÀ HẬN - Trang 217

“Tất nhiên anh không thấy,” Freddie Nhỏ nói. “Bởi vì những tấm ván cầu
không bị kéo lê đi. Chúng đã…”

Rowena kết thúc câu nói thay cho cậu. “…bị kéo vào bên trong.”

Họ chuyển ánh mắt đến những viên đá đã bị bào mòn vì thời tiết; lần đầu
tiên nhìn tổ ấm của họ như một pháo đài bất khả xâm phạm. Những con
mắt trống rỗng của các khe hẹp hình mũi tên nhìn chằm chằm trả lại họ.

Freddie lớn từ từ vươn dậy, cào tay qua đầu.

“Lớp băng có đủ rắn không nhỉ. Anh có thể trèo xuống và băng qua đó.”

“Làm sao anh có thể đến gần cánh cửa được chứ? Xoãi rộng đôi cánh tay
để bay sao?” Freddie Nhỏ lắc đầu. “Nay. Điều đó không cần thiết đâu.”
Giọng cậu kêu răng rắc khi nó tăng cao thành một tiếng gầm. “Bất kỳ kẻ
nào khoá chúng ta ở ngoài có thể mở cánh cửa chết tiệt đó ra và để chúng ta
vào trong!”

Thứ gì đó trong Rowena vỡ tung khi nhìn thấy những nét điềm đạm của em
trai nàng đã bị méo mó trước cơn thịnh nộ. Giọng nàng tham gia với cậu
trong tiếng la hét giận dữ vô tâm. Irwin rống lên. Freddie Lớn xúc lên một
nhúm đá và ném như mưa vào cánh cửa lâu đài. Bản hợp xướng của họ hẳn
sẽ đánh thức bất kỳ gã Gareth đã chết nào cũng phải trở dậy.

Tiếng la hét của Rowena tắt lịm thành tiếng ho khan khi không khí băng giá
làm tê liệt cổ họng đau buốt của nàng. Từng người một, họ đổ sập vào
trong yên lặng. Bản thân không khí dường như cũng đang chờ đợi. Một
tiếng kịch mơ hồ từ cánh cửa vọng đến với sự âm vang của một cái chuông.
Rowena nín thở khi cánh cửa trượt mở ra, được điều khiển bởi những ngón
tay bụ bẫm cong lại tại cạnh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.