YÊU VÀ HẬN - Trang 220

Caerleon. Con đã về nhà rồi, Papa. Về với Revelwood và với cha. Con nài
xin cha…” Giọng nàng tắt dần trong yên lặng. Bàn tay của Freddie Nhỏ
trượt vào trong tay nàng. Cơn giận cắt sâu trong giọng nàng khi nàng kéo
bản thân vươn thẳng và quát lên, “Papa, mở cửa ra. Chúng con đã kiệt sức
và lạnh đến tận xương. Chúng con phải đứng ở đây bao lâu nữa và nài xin
cha cho vào trong chính ngôi nhà của mình? Cha phải mở cửa ra. Cha
phải…”

Freddie Nhỏ giật tay nàng. Cơn gió băng giá làm tê cóng những giọt lệ
đang thấm ướt gò má nàng.

Với một tiếng kịch, cánh cửa trượt mở. Gương mặt của Papa xuất hiện
giống như một vầng trăng rạng rỡ trong bầu trời vuông vuông ấy. “Đám
nhóc ngu ngốc.”

Tất cả từ ngữ của ông nghe rung rung như bị vỡ nhiều hơn là êm ái. Theo
bản năng Rowena biết rằng ông đang nói đến nàng. Đôi mắt nàng mở rộng.
Papa chưa bao giờ quở trách nàng trước đây.

Irwin bắt đầu bước đến con hào, một nụ cười rộng uốn cong vành môi đầy
đặn. “Thưa chú kính yêu nhất của cháu, chúng cháu đã giải cứu Rowena
khỏi số phận kinh khủng và mang em ấy về nhà. Chú không hài lòng sao?”

“Cút đi!” Lời nói được khạc từng từ của Papa đã dập tắt nụ cười toe toét
của Irwin. “Đám trẻ ngu ngốc, tất cả bọn bay! Cút xéo đi. Tránh xa
Revelwood nhất có thể. Chúng ta không muốn bọn bây ở đây. Không đứa
nào trong bọn bây hết.”

Vẻ mặt của Freddie Nhỏ rắn lại như một tấm mặt nạ. “Nói với con, Papa,
có phải là một túi vàng sờn rách đã thắng được sự trung thành của cha dành
cho ngài hiệp sĩ tăm tối không? Hay có lẽ chỉ ba mươi mảnh bạc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.