YÊU VÀ HẬN - Trang 228

Freddie Nhỏ dịu dàng kéo tóc nàng ra sau và nhìn chăm chú vào mặt nàng.
“Chị ốm sao?”

Nàng lắc đầu, gắng gượng một nụ cười yếu ớt. “Đứt hơi thôi mà.”

Con ngựa của Irwin chồm người quay vòng, kích động bởi sự dồn ép bất an
của người cưỡi. Đôi gò má của Irwin ửng lên màu đỏ phẫn nộ. “Em sẽ nghĩ
chúng ta là kẻ sát nhân hay bắt cóc trẻ con. Đó là ngôi làng thứ ba chúng ta
đã chạy qua trong nhiều ngày. Anh chẳng có chút ý niệm mơ hồ nào rằng
người ta lại coi trọng sự giải trí một cách nghiêm túc đến thế.”

“Có lẽ nghệ thuật nài xin vụng về sẽ là một mục tiêu thích hợp hơn chăng.”
Freddie Nhỏ giơ một bàn tay để ngừng con ngựa của Irwin không chạy
thẳng vào ngựa của cậu.

“Vớ vẩn,” Irwin cáu kỉnh. “Không phải với tài năng của chúng ta. Anh thấy
khá là thích thú khi Rowena rơi khỏi sợi dây mà chúng ta căng giữa nhà thờ
và chuồng ngựa.”

Rowena nhìn cậu ngờ vực. “Điều đó không phải để thích thú. Nó được cho
là nhảy dây cơ mà. Ngay cả đám ngốc nhà quê cũng biết điều đó.”

“Nhưng cái cách em treo lơ lửng ở đó với váy bị tốc đến tận đầu…” Irwin
cười lục cục trước ký ức ấy. Rowena trao cho cậu một cái nhìn có thể cắt
được cả kim cương nếu như hiệu quả của nó không bị phá huỷ bởi một trận
ho khác.

Freddie Nhỏ trượt khỏi con ngựa non và nới lỏng bọc vải khỏi lưng nó. Cậu
vươn người với một tiếng rên rỉ. “Việc cãi cọ không tự đặt bánh mì vào dạ
dày chúng ta được. Ngày hôm nay chúng ta nghèo nàn và đói khát cũng y
như cách đây nhiều tháng. Chúng ta phải nài xin hoặc ăn cắp từng mảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.