YÊU VẬT - Trang 104

bưng hoa quả tới, vẻ mặt tươi roi rói gợi chuyện: “Trong tủ lạnh còn bia,
hai người có muốn một lon không?”

Tôi xác nhận thân phận xong, liếc mắt ra hiệu với William: “Lần này đúng
chứ?

William xoa tay nói: “Chắc chắn là người này! Ra tay đi!”

Chúng tôi nhanh chóng vào nhà, tiện tay đóng cửa lớn lại, thi triển chú cách
âm, William nhanh chóng đi đóng chặt cửa sổ, sau đó cả hai cùng lộ ra vẻ
mặt hung ác, bắt lấy tên khốn này. Ông ta kinh ngạc muốn giãy dụa, còn
muốn với đến con dao, tôi bắt lấy con dao găm, bẻ gãy thành hai đoạn,
quăng vào thùng rác, sau đó kéo áo hắn, đến trước máy tính, ấn mạnh
xuống, hung thần ác sát nói: “Lấp hố xong cho tôi đi!”

Lý Gia Đại Thúc giật mình đến độ lắp bắp: “Gì? Lấp hố gì?”

“Còn giả ngu!” Tôi chém một cái vào ót ông ta, đánh ngã ông ta ngã thẳng
trên bàn phím, lòng đầy căm phẫn nói, “Ông là cái loại tác giả không có
trách nhiệm! Sao truyện viết được một nửa rồi lại bỏ độc giả biến mất
không thấy tăm hơi đâu! Hôm nay bản mèo sẽ giáo huấn con chó đại gian
đại ác là ông, cho ông biết bỏ quên hố, hậu quả làm độc giả tức giận!”

William luôn ở bên cạnh trợ uy chần chừ nói: “Vì sao phải mắng chó…”

“Bọn chuột nhắt đại gian ác!” Vì hai ngày nay anh ta biểu hiện rất tốt, tôi
nhanh chóng sửa sai, tiếp tục răn dạy, “Đồ vô dụng mới sống được mấy
chục năm! Đến nghị lực liên tục viết văn cũng không có! Ý thức trách
nhiệm của con cháu Hoa Hạ [1] đi hết đâu rồi hả? Nếu không lấp cho xong
cái hố này, bản mèo sẽ đánh vỡ đầu ông ra!”

[1] Hoa Hạ (chữ Hán:

華夏; bính âm: huá xià) là tên thường dùng để chỉ

Trung Quốc hoặc nền văn minh Trung Quốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.