YÊU VẬT - Trang 158

Vấn đề nghiêm trọng đến rồi đây: William đi làm, đồ ăn làm sao bây giờ?

Vẹt tủi thân hỏi: “Tôi làm sao?

Hồng Vũ quyết đoán: “Cố chịu ăn đồ mua ngoài đi.”

Tôi lật phonebook, tự quyết định: “Ăn nhà hàng nào? Tôi muốn miếng cá
sống.”

Liên tục suốt ba tháng tiếp theo, William đi sớm về muộn, tuy rằng nhà cửa
vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, nhưng ngoại trừ bữa sáng thì chúng tôi
chẳng ăn được cái gì ngon. Tôi giống như quay về quãng thời gian Hồng
Vũ không ở nhà, không mua nổi nguyên liệu ăn được, chỉ có thể ăn thức ăn
cho mèo giá rẻ qua ngày. Trong tay cầm một bó tiền lớn, đầu bếp tay chân
đầy đủ hết, quan trọng là sáng nào cũng bị bữa sáng dẫn khẩu vị, thật sự
hậm hực. Các nhà hàng gần đấy đều đã ăn một vòng, vẹt bắt đầu cân nhắc
xem đi tìm bạn trai Brazil, Anh, Mỹ, Australia, Congo hay Nam Cực để đổi
mùi vị. Chỉ có Hồng Vũ kiềm chế rất tốt, chị ấy bình tĩnh uống thêm vài
cốc trà, tiết kiệm lương thực.

Ức chế thèm ăn là không phúc hậu, tôi ghét nhất là tiết kiệm lương thực.

Tôi tìm William thương lượng: “Lúc chán dù là bản mô hình mới nhất hay
máy tính mới nhất, thậm chí cả xe thể thao nhà cửa tôi đều mua cho anh.
Đừng mất công, làm một tháng kiếm tiền còn chưa bằng tiền ăn một ngày
của tôi, anh cũng trải nghiệm cảm giác xã hội đen tối bóc lột lao động rồi
đúng không? Mau về nấu cơm!”

William sống chết mặc kệ: “Không được! Của cô là của cô, của tôi là của
tôi.” Bỗng nhiên ngượng ngập nói, “Nhưng nếu cô muốn đồ của tôi, cho tất
cô cũng không sao.”

Tôi không quan tâm, tiếp tục đe dọa: “Ở chỗ này, còn có thể bị mấy bà cô
quái dị động tay động chân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.