YÊU VẬT - Trang 22

Hồng Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười mê người, nhẹ nhàng hỏi: “Cô chắc

Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chắc chắn.”

Cái cánh màu đỏ rực lại xòe ra, ánh sáng lung linh rực rỡ khiến cả căn
phòng như bốc cháy. Một chiếc lông chim màu đỏ dần dần tách ra, chậm rãi
bay tới trước mặt Phương Minh Nguyệt sau đó hóa thành mảnh vụn tan vào
thân thể cô ta rồi hoàn toàn biến mất.

Phương Minh Nguyệt lảo đảo ngã xuống thảm trải, linh hồn lại dần dần trồi
lên. Đầu tiên là lưu luyến vờn quanh căn phòng một lượt, sau đó hóa thành
tia chớp bay về phía bên kia Trái Đất.

Ngoài cửa sổ, William liều mạng kéo dây xích, nhìn hướng linh hồn rời đi,
không ngừng kêu to.

Tôi đi xuống cởi bỏ vòng cổ của nó, giận dữ nói: “Đi thôi, chủ nhân của
anh sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.”

Tiếng kêu của William dần ngừng lại thay bằng nức nở, trong mắt lộ vẻ
kinh hoảng cùng hoang mang về tương lai sau này, thường ngẩng đầu nhìn
tôi.

Hồng Vũ đứng sau lưng cười nói: “Dạ Đồng, đây là lần thất bại thứ 1084
của em.”

Tôi tỏ vẻ khinh thường nói: “Đồ tham lam như chị mà lại chấp nhận bỏ qua
linh hồn cũng thật hiếm thấy, chúc mừng chị lại thu được một linh hồn, tu
vi tăng thêm 100 năm!”

“Sống mấy ngàn năm em vẫn không hiểu loài người sao.” Hồng Vũ xoay
người bế tôi lên, vừa vuốt bộ lông đen mềm mại vừa bước ra khỏi biệt thự,
đi về nhà, “Hơn nữa không phải chị thu được một linh hồn, mà là hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.