YÊU VẬT - Trang 268

Từ đó về sau, trong con mắt của mọi người tôi như biến mất khỏi thế gian,
đương nhiên khiến sẽ khiến họ nghi ngờ.

Chu Đại Lang mấy ngày trước kết thù kết oán với anh ta ỷ vào phụ thân
quyền thế, nhân cơ hội vu cáo anh ta giết người, để phủ Lạc Dương bắt anh
ta, ép hỏi tung tích của tôi. Thời Đại Chu con người đều có hộ tịch, đi đâu
cũng phải thông báo với quan. Tô Trọng Cảnh không biết tôi từ đâu tới, tôi
đi đâu, tính danh, quê quán, thậm chí còn không thể giải thích chính xác
quan hệ giữa tôi và anh ta, không thể giải thích cô nương xinh đẹp giúp anh
bán cá nướng ai dù quan hệ hai người thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết. Hơn
nữa Chu Đại Lang đã ác ý sắp xếp, chuẩn bị từ đầu đến cuối, ác quan tra
khảo, anh ta chỉ có thể thừa nhận tôi đã chết, là tự tay anh ta giết.

“Vì sao không nói tôi là yêu quái?” Tôi quay lại đại lao, lay cho anh ta tỉnh
lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh hiếm có, hỏi: “Anh chỉ cần nói với mọi người anh
gặp phải yêu quái, bị cô ta mê hoặc là xong không phải sao? Hơn nữa ở Lạc
Dương nhiều cao tăng, trong miếu nát còn lưu lại yêu khí của tôi, thậm chí
còn có đồ dính vết máu khi tôi bị thương, chỉ cần điểm chút pháp thuật là
có thể tra ra hết. Dù sao con người cũng không bắt được tôi.”

“Nhưng…” Tô Trọng Cảnh do dự rất lâu, cuối cùng không giấu giếm nữa,
“Ta đã hứa tuyệt đối không tiết lộ thân phận của cô.”

Tôi lại gõ đầu anh ta, gầm nhẹ: “Anh sắp chết đấy! Đồ ngốc!”

Tô Trọng Cảnh ôm đầu đi đến góc tường, khóe mắt lấp lánh nước mắt oan
ức: “Cô đã nói, Lạc Dương dưới chân thiên tử, thiên giới giám sát rất
nghiêm, yêu quái phải an phận th thường, bại lộ thân phận gây rối, có thể sẽ
bị phạt nặng.”

Tôi ngẩn ra.

Tô Trọng Cảnh lắp ba lắp bắp nói: “Năm năm qua, chỉ có cô là không chê
khuôn mặt của ta, đối xử rất tốt với ta, ta rất… Thích cô… Thích làm bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.