YÊU VẬT - Trang 285

rầy, ai nấy đều rất vui vẻ.

Có đôi khi tôi sẽ cùng Tô Trọng Cảnh vào trong thành của con người chơi,
ngắm hoa đăng, xem thuyền rồng, dạo hội chùa, xem tuồng. Tô Trọng Cảnh
không thích gây chuyện thị phi luôn đeo khăn che mặt. Còn tôi, đời này tôi
đã gây ra quá nhiều chuyện, không thiếu mấy trò cỏn con này. Mỗi lần vào
thành đều cố ý biến thành bộ dáng vừa gầy vừa thấp, xương gò má cao mũi
hếch miệng dày, mặt rỗ, nhìn qua biết là phụ nữ không ai muốn, đỡ bị mấy
tên như Chu Đại Lang bám lấy.

Hắc Sơn giàu có, tôi lại tham ăn. Khi Tô Trọng Cảnh còn nhỏ cũng cẩm y
ngọc thực, rất hiểu cách ăn uống, đến hàng ăn ngon chàng còn giúp tôi
chọn những món ăn ngon nhất. Thỉnh thoảng gặp phải một tên quần áo là
lượt vô dụng, thấy dung mạo chàng xấu liền châm chọc khiêu khích, Tô
Trọng Cảnh cũng không để ý. Cuối cùng vẫn là tôi đen mặt xông lên, lại
nhớ đến lời hứa không gây chuyện, lại đen mặt quay về.

Trên đường chiêng trống rung trời, truyền báo tin vui, là Nhị Lang nhà họ
Trương ở thành đông đỗ cử nhân. Quần áo mới đẹp đẽ, khí thế hăng hái
bừng bừng, cha mẹ già vui mừng nước mắt lưng tròng, đặt tiệc trên sông,
ăn mừng gia môn có quý nhân. Hàng xóm xúm đến chúc mừng, những tiểu
thư chưa ra khỏi khuê phòng xấu hổ nhìn, khen ngợi Nhịn Lang là sao Văn
Khúc hạ phàm, thật đẹp trai. Quán rượu bên cạnh, có thư sinh ngưỡng mộ
ào ào bàn luận, sau đó liếc mắt nhìn bàn hai chúng tôi, lại liếc mắt nhìn Tô
Trọng Cảnh ăn mặc thư sinh, không nhịn được cười trộm: “Không biết kẻ
quái dị với người đàn bà nhà quê từ đâu đến mà còn cố làm ra vẻ? Tưởng
mặc trường bào là có thể thành người đọc sách đấy à?”

Tô Trọng Cảnh cảm thấy bọn họ không đúng, định mở miệng trao đổi với
họ vài câu sách thánh hiền, không ngờ gió lớn thổi bay khăn che mặt để lộ
khuôn mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.