YÊU VẬT - Trang 289

Con chuột nhỏ định trộm dầu, líu ríu từ trong góc chạy ra, muốn nhảy lên
cây nến lại bị tôi nhảy ra từ trong bóng tối tát cho một cái, đánh cho kêu
cha gọi mẹ, chạy trối chết, thề không dám chạy đến đây nữa.

Nến yến lặng chạy đến tận hừng đông.

Tôi sợ xảy ra chuyện nên nấn ná ở Tô gia mấy ngày, đến khi tang lễ xong
xuôi, Tô phu nhân khỏi bệnh, mọi việc khôi phục bình thường mới thôi.

Tô Trọng Cảnh hẳn là không xảy ra chuyện gì.

Trước khi đi, tôi chạy về phía sau viện nhìn chàng, thấy chàng vẫn còn thút
thít vì ông nội qua đời, nhân lúc nghĩa bộc ra ngoài, liền nhảy lên bàn trà,
dụi dụi vào chàng, kêu hai tiếng “Meo meo” muốn dỗ chàng vui vẻ.

“Mèo con?” Tô Trọng Cảnh từ trong nỗi buồn ngẩng đầu lên, thấy tôi đang
lăn lộn dỗ chàng, mắt sáng rực lên, nở nụ cười khẽ, lộ ra cái lúm đồng tiền
tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chàng bưng một đĩa điểm tâm từ trên bàn
xuống, lặng lẽ đưa tới trước mặt tôi, khẽ nói: “Xin lỗi mèo con, giờ trong
nhà không có cá, mày ăn bánh ngọt không?”

Đừng quá đau lòng, so với chết cả nhà giờ chỉ chết mỗi ông nội là may mắn
lắm rồi.

Tôi dùng móng vuốt cào cào lên tay chàng tỏ vẻ an ủi, sau đó thật nể tình
ngậm miếng bánh ngọt, quay đầu chạy.

“Mèo con, đừng chạy.” Tô Trọng Cảnh đuổi theo vài bước, đáng tiếc tốc độ
không nhanh bằng tôi.

Ta nhảy lên mái hiên, chớp mắt đã rời khỏi Tô gia, khởi động pháp trận.

Trở lại mười hai năm sau, tôi vui sướng biến về hình người chuẩn bị đi báo
tin vui, chợt phát hiện trên tay trống rỗng, hình như vừa mất cái gì. Tôi ngớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.