YÊU VẬT - Trang 40

Tôi cười nói: “Hai năm cũng đủ thực hiện giấc mộng của con bé rồi, nhìn
thấy cha về nhà, cả nhà đi ra ngoài chơi, không còn gì để phải tiếc nuối
nữa.”

Thuộc Thiên do dự một hồi, hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được! Giao dịch!”

Tuy rằng trẻ nhỏ nói năng không kiêng kỵ, nhưng tôi cảm thấy tình cảm
của hai đứa bé này thật cảm động, vì thế thành lập khế ước.

Bệnh tình Vương Huệ tốt lên như một kì tích, khiến bác sĩ y tá mở rộng
tầm mắt, cô bé vui vẻ xuất viện. Sau khi ba được thả ra, cả nhà ba người
vui vẻ đi dạo Vạn Lý Trường Thành, cố cung, còn vào bảo tàng, đi công
viên, đi bơi ở Tây Hồ, ăn thật nhiều thứ từ nhỏ không thể ăn, đi chơi rất
nhiều nơi trước kia không thể đi. Vào ngày ước định hai năm sau, bệnh tình
đột nhiên tái phát qua đời. Căn cứ vào điều tra của tôi sau khi mọi việc xảy
ra, trước khi lâm chung câu nói cuối cùng của con bé là: “Cám ơn anh
Thuộc Thiên, em đã rất vui vẻ.”

Thuộc Thiên biết tin, ra sức khóc một hồi không thôi.

Chuyện xưa thanh mai trúc mã kết thúc, từ đây cá quay về nước, quên đi
chuyện trên bờ.

“Rất cảm động. . . . . .” William nghe xong tự thuật của tôi, kích động
không kìm chế được, qua một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, khó hiểu
đặt câu hỏi: “Vậy không phải là ông ta cam tâm tình nguyện đưa cho bạn
tốt à? Sao giờ lại đổi ý?”

Tôi nghĩ một lúc lâu sau thở dài: “Đại khái là. . . . . . Con người sẽ thay đổi,
đồ chơi hồi nhỏ rất quý trọng sau khi lớn lên thì lại không đáng một đồng.
Vốn là một thằng nhóc đáng yêu, sau khi lớn lên lại thành một tên đầu
heo.”

William muốn phản bác, cuối cùng chán nản cúi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.