YÊU VẬT - Trang 42

Thiệu Thiên run run lấy ra một điếu xì gà, châm lửa, hít sâu hai hơi giống
như muốn mượn nó để bình tĩnh lại.

Trong lòng bàn tay tôi lại lấy ra một tờ khế ước màu đỏ, giơ lên trước mặt
ông ta: “Nếu khế ước của ông đã được giải trừ, tôi lại là mèo yêu công
bằng, vậy nên khế ước Vương Huệ đã ký cũng nên giải trừ chứ nhỉ.”

Thiệu Thiên ngạc nhiên: “Vương Huệ?”

Tôi chưa cho ông ta xem khế ước trong tay đã tùy tiện xé vụn, hóa thành
ngọn lửa đỏ rực. Trong khế ước, một linh hồn màu lam nho nhỏ được thả tự
do, trong suốt trôi nổi giữa không trung, rồi dần dần biến mất. Tôi cười hỏi
ông ta: “Ông đoán xem cô ấy đã ký khế ước gì?”

Thiệu Thiên run run môi: “Nhưng… nhưng u trong người tôi…”

Tôi nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ là cái nhọt không có gì nguy
hiểm, đáng tiếc ông lại cứ nghĩ mình thiếu mất hai mươi năm tuổi thọ, đã
xác định sẵn ngày chết, tính tình cũng nóng nảy không đi điều tra cho rõ.”

Thiệu Thiên khôi phục bình tĩnh: “Cho dù xé bỏ khế ước đó, tôi quay lại
tuổi thọ như ban đầu cũng coi như số trời đã định, không thể oán trách trời
đất được.”

“Số trời đã định à? Tất nhiên.” tôi cười đến nheo cả mắt, giọng nói lại lạnh
lùng khủng bố, “Nói cho ông thêm một tin xấu thú vị nhé? Năm đó ông
nằm viện, là do — mắc một loại bệnh tim khó chữa khỏi, tuổi thọ thật ra
cũng chỉ hơn Vương Huệ bốn, năm năm thôi. Cha mẹ ông thương ông, sợ
ông không chịu được nên mới lừa ông nói là chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe. Sau
đó ông kỳ tích khỏe lại, mọi người đều tưởng rằng do bác sĩ chuẩn đoán
nhầm nên quyết định không nói cho ông biết…”

Thiệu Thiên ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, hô hấp cũng càng ngày
càng dồn dập. Ông ta hoảng sợ nhìn tôi, run run vươn tay, điên cuồng lao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.