YÊU VẬT - Trang 43

tới: “Cô… Ác ma đáng chết này… Ác ma… Đưa tôi… đưa khế ước cho
tôi…”

Tôi linh hoạt tránh khỏi sự công kích của ông ta, ngạo mạn tuyên bố: “Do
khế ước của Vương Huệ đã bị xé bỏ, cho nên ông nợ tôi 32 năm tuổi thọ.
Lần này là tôi có lý, cho dù thượng giới biết tôi cũng không sợ, chờ kiếp
sau luân hồi, tôi chắc chắn sẽ lấy lại bằng được. Đến lúc đó ông hy vọng tôi
dùng cách nào để giết ông đây?”

“Không…” Thiệu Thiên tuyệt vọng nhìn tôi, thân thể bắt đầu run rẩy, giọng
nói khàn khàn dường như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không
nói nên lời.

Tôi ngồi trên ghế của ông ta, vừa nhàm chán chơi dò mìn — vừa chờ đợi
sinh mạng của ông ta chấm dứt.

William vừa mới thành yêu, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, hơi bất
an hỏi: “Làm vậy có được không?”

“Có gì không được?” Giọng nói của Lam Lăng từ ngoài cửa sổ truyền đến,
giống như cái bóng xuyên qua cửa thủy tinh, đứng ở trước mặt tôi. Anh ta
kiểm tra Thiệu Thiên nằm trên mặt đất, chờ ông ta hoàn toàn tắt thở mới
đẩy kính lên cười nói, “Làm tốt lắm, anh còn lo em sẽ làm ẩu.”

Tôi lạnh nhạt nói: “Mắc mớ gì đến anh? !”

William đồng tình nhìn Lam Lăng.

“Không sao, Dạ Đồng rất ngoan.” Lam Lăng dường như không để ý lại đẩy
kính mắt, sau đó xoa xoa mái tóc xoăn vàng của William “Dạ Đồng là con
mèo kỳ quái nhất trên đời, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo. Khi nó nói gì
em cứ nghĩ ngược lại là được, những cái khác thì để ở trong lòng thôi. Bình
thường em quan tâm đến Dạ Đồng một chút đừng để con bé xúc động gặp
rắc rối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.