Sau cùng, ta đành trả lời, với dáng điệu thách đố: “Ờ, ta biết đó, nhưng ta
không muốn nói ra!”
Lúc bấy giờ, tiếng nói lại thoảng nhẹ không lời:“Mi không muốn à, hỡi
Zarathustra? Thật thế chăng? Mi đừng ẩn trốn đằng sau dáng điệu thách đố
ấy!”
Và ta, ta bật khóc nức nở run rẩy như một đứa trẻ và bảo: “Hỡi ôi! Ta muốn
lắm, nhưng làm thế nào ta có thể nói ra được? Hãy xá miễn cho ta việc ấy!
Đấy là một việc vượt quá sức ta!”
Lúc bấy giờ, giọng đó vang vọng không lời: “Sá gì bản thân mi, hỡi
Zarathustra? Hãy thốt ra lời của mình rồi vỡ vụn tan thây!”
Ta đã trả lời: “Hỡi ôi! Đấy có phải là lời của ta chăng? Ta là ai? Ta chờ đợi
một kẻ xứng đáng hơn nữa; kẻ mà ta cũng không xứng được đập vỡ chính
mình vào kẻ ấy”.
Lúc bấy giờ, tiếng đó vang vọng không lời: “Sá gì bản thân mi? Mi hãy còn
chưa đủ khiêm cung, lòng khiêm cung mang lớp da cứng rắn nhất”.
Và ta đã trả lời: “Có gì mà lớp da của lòng khiêm cung ta chưa từng chịu
đựng đâu! Ta cư ngụ ở dưới chân đỉnh cao ta: chiều cao của những đỉnh cao
ta cao vượt ngần nào? Chưa từng có kẻ nào nói cho ta nghe điều ấy. Nhưng
ta biết rất rõ những thung lũng của ta”.
Lúc bấy giờ, tiếng đó lại văng vẳng không lời: “Ồ, hỡi Zarathustra, kẻ nào
phải dời chuyển những ngọn núi thì cũng phải dời chuyển những thung
lũng và những miền sâu”.
Và ta trả lời: “Lời của ta hãy còn chưa dời chuyển được những ngọn núi và
những gì ta rao giảng chưa đến được quả tim loài người. Quả thật là ta đã
đến với loài người, nhưng ta hãy còn chưa đến được với họ”.
Lúc bấy giờ, giọng đó thoang thoảng không lời: “Mi có biết chăng? Giọt
sương rơi trên cỏ ban đêm vào giờ phút im lặng nhất”.
Và ta trả lời: “Bọn chúng chế giễu ta khi ta đã khám phá và bước đi theo
con đường riêng của mình; thực ra, lúc ấy chân ta đã run rẩy.
Và bọn chúng đã bảo với ta điều này: “Mi chẳng còn biết đến con đường
nữa, và bây giờ mi lại chẳng biết đến cả chuyện bước đi!”
Lúc bấy giờ, tiếng đó lại văng vẳng không lời: “Có sá gì những lời chế giễu