cờ nhỏ nhoi vô nghĩa nhất có thể gây ra sự chết, bọn chúng đứng đó đợi
chờ, hàm răng nghiến chặt.
Hoặc giả bọn chúng vươn tay về với những ngọt ngào của cuộc sống và chế
giễu tính trẻ con ngây dại của mình: bọn chúng treo cuộc đời mình vào một
sợi tơ mành mong manh và lại chế nhạo rằng mình còn bám víu vào một
sợi tơ mành mong manh.
Sự khôn ngoan của bọn chúng lên tiếng: “Kẻ nào còn bám víu vào đời sống
là một tên điên khùng - như chúng ta là những tên điên khùng đó. Và đấy
chính là điều điên khùng vĩ đại nhất trong cuộc sống”.
“Cuộc đời chỉ toàn là đau khổ”, một bọn khác bảo thế. Và họ đã chẳng hề
nói dối. Vậy hãy làm sao cho anh chết tiệt mất đi. Hãy dừng lại cuộc sống
chỉ toàn là đau khổ!
Và đây là điều mà đức hạnh anh dạy cho anh: “Hãy tự hủy hoại! Hãy trốn
thoát khỏi chính mình!”
“Khoái lạc nhục thể là tội lỗi”, một vài kẻ trong bọn rao giảng sự chết tuyên
bố, “chúng ta hãy tránh xa khoái lạc nhục thể và hãy thôi sinh con đẻ cái!”
“Sinh nở là chuyện khó khăn khổ sở”, một bọn khác bảo, “cứ sinh nở mà
làm gì chứ? Người ta chỉ đẻ ra toàn những kẻ khốn quẫn!” Bọn này cũng là
những kẻ rao giảng sự chết.
“Chúng ta cần có lòng thương xót”, một bọn thứ ba bảo. “Hãy lấy khỏi tôi
những gì tôi đang có! Hãy lấy khỏi tôi bản thể của tôi! Như thế tôi sẽ ít bị
ràng buộc với đời sống hơn!”
Nếu bọn chúng tràn đầy lòng thương xót sâu xa, thì bọn chúng sẽ cố sức
làm cho đời sống thành không thể chịu đựng nổi với kẻ đồng loại láng
giềng. Độc ác - đấy là lòng tốt đích thực của bọn chúng.
Bọn chúng muốn thoát khỏi cuộc đời; nhưng chúng đâu biết rằng với
những xiềng xích và quà tặng đó, chúng còn ràng buộc những kẻ khác vào
cuộc đời một cách nồng nàn chặt chẽ hơn nữa!
Và các ngươi, những kẻ sống một cuộc đời cần lao khắc khổ miệt mài đầy
lo lắng - các ngươi không chán nản mỏi mệt vì đời sống sao? Tâm hồn các
ngươi không chín mùi cho sự rao giảng về sự chết hay sao?
Tất cả bọn ngươi, những kẻ yêu thích công việc cần lao miệt mài và tất cả