ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 115

vào hai cái “vỏ sò” của một kẻ không hề điếc tí nào. Tuy chỉ để “lưu hành
nội bộ”, nhưng sáu chữ kia cũng đã làm nảy sinh ra một câu đối đáp như
sau: “Ai mà không thế?” Kèm với một dấu hỏi, vì câu trả lời này là một câu
nghi vấn gián tiếp.

— Kìa, lại cô bé đây rồi! - Mụ góa Mouaque nói.
— Tôi nhìn hai người lúc nãy, cái lão cớm với bà, nom các vị rất ngộ.
— Qua cặp mắt của cô thôi - Mụ góa Mouaque nói.
— Qua cặp mắt tôi? Cái gì mà qua cặp mắt tôi?
— Ngộ ấy - Mụ góa Mouaque bảo - Qua cặp mắt khác thì chẳng ngộ đâu.
— Cái thứ chẳng ngộ đâu í, - Zazie nói - tôi ỉa vào đấy!
— Cháu đi có một mình thôi à?
— Vờ-âng, bà thân mến ạ, tôi đang dạo đây.
— Đây không phải giờ cũng không phải nơi để một cô bé con đi dạo một

mình. Cậu của cháu thế nào rồi?

— Đang bìu díu với đám khách du lịch. Cậu đem cái đám ấy đi chơi bi-

da. Trong khi đó, tôi đi hít khí trời. Vì tôi thì tôi phát phiền với cái món bi-
da ấy! Nhưng tôi phải quay lại với họ để đớp. Xong rồi sẽ đi xem người ấy
múa.

— Múa? Ai cơ?
— Cậu tôi.
— Cái con voi ấy mà múa à?
— Lại mặc cả váy ba-lê ấy chứ! - Zazie tự hào đáp lại.
Mụ góa Mouaque tắc họng.
Hai bác cháu đến trước một cửa hiệu đồ khô bán cả sỉ lẫn lẻ trên đại lộ

một chiều, nằm đối diện phía hè bên kia là hiệu thuốc chẳng ra bán sỉ cũng
chẳng ra bán lẻ, hắt hai ngọn đèn xanh xuống đám đông thèm khát nước chè
hoa cúc cam với pa-tê đồng quê, kẹo thơm với viên tẩy giun, pho-mát
gruyère với ống giác. Nhưng cái đám đông ấy, bị khu phố láng giềng nằm
cạnh các nhà ga lôi kéo, cũng bắt đầu vơi dần đi. Mụ góa Mouaque thở dài.

— Nếu tôi đi với cháu một quãng thì có sao không?
— Bà muốn theo dõi tư cách của tôi à?
— Không, để có cháu đi với tôi cho vui thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.