ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 125

Mado Bàn-chân-nhỏ lại cầm ống nghe lên, và nghe tuôn ra một số tính từ,

mà từ nào cũng khó chịu không kém từ nào.

— Này cô phù thủy, đừng có zập máy như thế, làm sao cô biết tôi ở đâu

để gọi lại. Chóng lên, cô có một mình hay còn ai khác?

— Có Charles ạ.
— Ai muốn gì ở Charles vậy? - Charles hỏi một cách lịch lãm.
— Anh ba hoa, anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa - Con Xanh-lá-cây lại nói.
— Chính hắn la lối thế à? - Chiếc điện thoại hỏi.
— Không ạ, con Xanh-lá-cây đấy ạ. Charles thì ông ấy chỉ nói chuyện

đám cưới với tôi thôi.

— À! Hắn quyết định rồi đấy! - Chiếc điện thoại nói, giọng dửng dưng -

Nhưng việc ấy thì có cản trở gì đến chuyện đi gọi Marceline. Nếu cô không
muốn mệt mỏi với mấy bậc cầu thang thì hắn sẽ làm thay cô, anh chàng
Charles ấy.

— Để tôi hỏi ông ấy - Mado Bàn-chân-nhỏ nói.
(một lát sau)
— Ông í nói là ông í không muốn đi.
— Tại sao?
— Ông í giận ông.
— Lão zở hơi. Bảo lão lại đầu zây đi.
— Charles! - Mado Ban-chân-nhỏ gọi to (động tác).
Charles chẳng nói chẳng rằng (động tác).
Mado nóng ruột (động tác).
— Thế nào, hắn lại chưa? - Chiếc điện thoại hỏi.
— Đơi ạ - Mado Bàn-chân-nhỏ trả lời (động tác).
Cuối cùng thì Charles, sau khi dốc cạn cốc rượu, cũng chậm chạp lại gần

cái tai nghe, giằng lấy cái máy từ tay cô nàng có thể là vợ tương lai của anh,
rồi phát ngôn cái từ rất điều khiển học sau:

— A-lô.
— Charles, ông đấy à?
— Đơi-ơi-ơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.