ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 126

— Vậy thì hãy phi đi gọi Marceline ngay cho tôi nói cái này. Khẩn cấp

đấy.

— Tớ chẳng phải nhận lệnh của ai cả.
— Ô là la. Có phải thế đâu, tôi bảo ông nhẩu nhẩu lên, khẩn cấp mà.
— Còn tớ thì tớ bảo rằng tớ không phải nhận lệnh của ai cả.
Và anh cúp máy.
Rồi anh trở lại phía quầy bar. Đứng ở sau quầy, Mado Bàn-chân-nhỏ có

vẻ như đang mơ tưởng.

— Thế nào - Charles nói - Cô nghĩ sao? Xuôi? Không xuôi?
— Em nhắc lại với ông là, - Mado Bàn-chân-nhỏ lí nhí - tự nhiên ông hỏi

thế này, chẳng báo trước, đúng là một cú sốc, em chưa dự tính gì. Việc này
yêu cầu phải cân nhắc, ông Charles ạ.

— Cứ làm như cô chưa nghĩ đến bao giờ ấy.
— Ồ, ông Charles! Sao ông lại thô và chát chúa thế.
Chuông của cái thứ của nợ kia bắt đầu hoạt-động-vô-tuyến trở lại.
Ôi zào, cái gì thế nào, cái gì thế nào.
— Cứ kệ đấy! - Charles bảo.
— Chẳng nên khó khăn thế làm gì, dù sao thì cũng là bạn bè.
— Thế, nhưng thêm con bé con, lại càng tệ hại.
— Đừng nghĩ đến con bé nữa. Ở tuổi này là lộn xộn lắm.
Vì cái đó vẫn tiếp tục rung lên bần bật, Charles lại ra đầu dây cái máy vừa

được nhấc khỏi ổ.

— A-lô - Gabriel gào.
— Đơi-ơi-ơi… - Charles nói.
— Thôi nào, đừng lôi thôi nữa. Đi, phi lên chỗ Marceline đi. Ông xắp làm

tôi cáu tiết lên bây giờ.

— Cậu có hiểu không, - Charles lên giọng, nói - cậu đang quấy rầy tôi

đấy.

— Gì cơ - Cái điện thoại rít lên - Ông nói cái quái gì thế? Quấy rầy ông á?

Ông thì có cái giống gì quan trọng để làm cơ chứ?

Một cách quả quyết, Charles lấy tay bịt ống nói của cái máy lại và ngoái

về phía Mado, hỏi cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.