— Đấy là cách duy nhất - Gridoux nói bằng một giọng hiểu biết.
— Cách duy nhất của cái zì?
— Của cái mà cô đã nói ấy (im lặng).
— Sự tồn tại chẳng khác nào một cơn đau bụng ỉa chảy ấy! - Madeleine
tiếp (thở dài).
— Làm gì đến nỗi… - Gridoux bảo - Làm gì đến nỗi!
— Anh ba hoa, anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh chỉ biết ba hoa.
— Làm thế nào mà, - Gridoux nói - nó chẳng mấy khi chịu thay đĩa nhỉ,
cái anh chàng này.
— Ông ngụ ý rằng nó không giỏi đấy à? - Turandot ngoái cổ lại quát qua
vai mình.
Charles, vốn chưa bao giờ quan tâm đến con Xanh-lá-cây, nghiêng người
lại phía ông chủ của nó, hạ giọng nói vào tai anh ta:
— Hỏi xem vẫn còn muốn cưới chứ?
— Tôi phải hỏi ai câu ấy? Hỏi con Xanh-lá-cây à?
— Anh đừng có biến mình ngu hơn mấy thằng khác.
— Đùa tí cũng không được nữa hay sao? - Turandot nói, giọng đã dịu đi.
Và anh ta ngoái cổ lại hét:
— Mado Bàn-chân-nhỏ!
— Thì cô ấy đây - Madeleine đáp.
— Charles hỏi là cô vẫn còn muốn lấy cậu ấy làm chồng chứ?
— Vưỡn! - Madeleine trả lời với một giọng dứt khoát quả quyết.
Turandot quay lại phía Charles và hỏi anh:
— Cậu vẫn muốn lấy Mado Bàn-chân-nhỏ làm vợ chứ?
— Vưỡn! - Charles trả lời với một giọng dứt khoát quả quyết.
— Vậy thì, - Turandot nói bằng một giọng không kém phần quả quyết -
tôi tuyên bố hai người gắn bó với nhau bằng sự ràng buộc của cuộc hôn
nhân.
— A-men - Gridoux nói.
— Thật ngu ngốc - Madeleine tức giận - Đấy là một trò đùa ngu ngốc.
— Tại sao? - Turandot hỏi - Cô muốn hay cô không muốn nào? Phải rõ
ràng chứ. Phải thống nhất với nhau chứ.