ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 41

4

◄○►

V

ì các công dân và các bà nhiều chuyện vẫn tiếp tục bàn tán về vụ đó,

Zazie lặn mất. Nó rẽ sang con phố đầu tiên phía bên phải, rồi rẽ trái, cứ đi
như thế đến tận dãy phố dẫn ra một trong mấy cửa ô của thành phố. Những
nhà cao ốc tuyệt vời chừng bốn năm tầng nằm dọc trên một đại lộ lộng lẫy,
còn vỉa hè thì chen chúc những sạp hàng tồi tàn. Một dòng người dầy đặc và
xám xịt tràn ra mọi lối. Một chị bán bóng bay Lamoricière, một bản nhạc
phát ra từ vòng quay ngựa gỗ đóng chặt âm điệu khiêm tốn của mình vào
những tiếng rao hàng hung hăng. Mê mẩn mất một lúc Zazie mới nhận ra
rằng, cách nó không xa, một tác phẩm rất cầu kỳ bằng sắt đứng lừng lững
trên vỉa hè, có thêm hàng chữ: “Tàu điện ngầm”. Quên ngay lập tức cảnh
tượng của phố phường, Zazie lại gần cái miệng tàu điện ngầm, còn miệng nó
thì khô đi vì cảm xúc. Con bé đi rón rén một vòng quanh dãy lan can và tìm
thấy chỗ ra vào. Nhưng những song sắt của cánh cửa lại đóng chặt. Một cái
bảng treo có hàng chữ viết bằng phấn, mà chẳng khó nhọc gì Zazie vẫn đọc
ra. Cuộc đình công vẫn tiếp tục. Mùi bụi khô nồng hơi sắt, bốc lên nhè nhẹ
từ chốn vực sâu nghiêm cấm. Thất vọng, Zazie bật khóc.

Cảm giác khoái chí vì được khóc của con bé mạnh đến nỗi, nó phải ra một

cái ghế băng để ngồi mà tuôn trào nước mắt cho thoải mái hơn. Nhưng cũng
chỉ được một lát, nỗi đau buồn của con bé đã bị chi phối: nó nhận ra sự có
mặt của ai đó ngay cạnh mình. Con bé tò mò chờ xem sẽ phát sinh ra “cái
gì”. “Cái” phát sinh ra là những từ ngữ bằng tiếng đàn ông giọng kim,
những từ ngữ này hợp thành một câu nghi vấn như sau:

— Thế nào, bé con của tôi, người ta có một nỗi buồn lớn lắm phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.