Lục Cường nói: “Ừ.”
Một trận cười cao thấp vang lên, Trần Thắng cũng nghẹn cười hai tiếng,
quơ quơ cây gậy, chỉ vào những người khác: “Mẹ kiếp, bọn mày biết bọn
mày đang cười ai không hả? Người này lúc trước tiếng tăm lừng lẫy ở
Chương Châu, ai thấy cũng sợ phải đi đường vòng, tao đã bại trên tay cậu
ta vài lần… câm ngay…”
Tiếng cười tắt hẳn, anh ta lại hỏi: “Sao, lãng tử quay đầu?”
Lục Cường nói: “Ngồi trong nhà tù lâu quá, bây giờ giống như bùn nhão
rồi.”
Trần Thắng chậc chậc vài cái: “Tiếc thật, tôi còn cố tình đến tìm cậu để
ôn chuyện cũ.”
Lục Cường khẽ cong khóe môi: “Bây giờ tôi đang làm một công việc có
địa vị thấp nhất xã hội, ở trong mắt cậu nghề ăn xin cũng không bằng, đa tạ
cậu vẫn ghi nhớ, đi trước đây.”
Anh xoay người, đi về phía trước vài bước, hai bóng đen bước tới ngăn
cản.
Trần Thắng nói: “Còn bảo mình là bùn nhão sao, thân thủ vừa rồi vẫn
còn rất tốt. Chẳng qua là cậu đang muốn cải tà quy chính mà thôi.”Anh ta
đi về phía trước, cân nhắc: “Thật không cam tâm, trước đó tôi còn trông
ngóng cậu mau ra tù.”
“Khiến cậu chờ đợi vô ích rồi, chuyện hôm nay xem như xóa bỏ.”
Lục Cường rất hiểu tính cách Trần Thắng, khi cây gậy trên tay Trần
Thắng vung xuống, Lục Cường vẫn không di chuyển.